Chuông nguyện hồn ai?

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Những gì mà người ta đang chứng kiến ở “đấu trường sinh tử” chính trị Việt Nam là chưa từng có, kể từ sự kiện Ủy viên bộ chính trị Hoàng Văn Hoan đào thoát sang Trung Quốc khi đổ vỡ trong quan hệ Việt Trung đã ở đỉnh điểm sau cuộc chiến tranh biên giới 2/1979.

Phe phái trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam lúc bấy giờ của Lê Duẩn thân Liên Xô và phe cánh thân Trung Cộng của Hoàng Văn Hoan tranh chấp gay gắt về đường lối lãnh đạo và uy quyền trong Đảng. Kết cục, phe thân Liên Xô thắng thế, Hoàng Văn Hoan – người được coi là triệt để theo đường lối Maoit đã không còn tìm thấy vai trò cũng như sự an toàn chính trị cho mình, đã thực hiện cuộc trốn chạy lịch sử và được Bắc Kinh mở rộng vòng tay với những đặc ân dành cho một “thái thú” thất thế cho đến lúc chết ở Trung Nam Hải vào năm 1991, trong lúc Hà Nội coi ông là “Lê Chiêu Thống” và tuyên bố tử hình vắng mặt.

Xem ra, Đặng Tiểu Bình đã có một viễn kiến chính trị khi dành cho Hoàng Văn Hoan một kết cục tốt hơn nhiều so với những ủy viên Bộ Chính trị khác của Trung Quốc cùng thời điểm đó như Hoa Quốc Phong hay Triệu Tử Dương. Một thông điệp đầy “ý nghĩa” của họ Đặng dành cho những “thái thú Việt”.

Kể từ đó đến nay, Đinh La Thăng là ủy viên Bộ Chính Trị thứ 2 của Việt Nam bị thất sủng khi từ “đỉnh cao” Bí thư thành Hồ bị biến thành “củi đốt lò” của “lão đại” Nguyễn Phú Trọng. Tuy nhiên, khác với ông Hoan, Thăng đã ngoan ngoãn xếp mình vào “kho củi” có cái tên Ban Kinh tế Trung ương, sau khi bị đánh tuột chức Bí thư thành Hồ và ủy viên BCT. “Thanh củi gộc” này đã đợi “phơi khô” suốt nửa năm trời với rượu Ballantines 30 với lòng heo, trước khi bị đưa vào “lò” mà không tính đường “tẩu vi thượng sách” như bậc tiền bối.

Cuộc chiến “đả hổ, diệt ruồi” phiên bản Việt có vẻ như đã vào vòng bán kết. Tuy nhiên, những gì diễn ra không hứa hẹn là một cuộc “so găng” cân xứng khi những “hổ báo” một thời của chính trường Việt xem ra không hề có chút khí phách nào kiểu như Bạc Hy Lai. Những khuôn mặt thất thần, xám ngoét lộ rõ ở những kẻ từng “hô mưa gọi gió”, “một tay che trời” khi không quyền lực và “phe đảng” chống lưng làm cho nhiều người trước nay ủng hộ cho những cá nhân và phe nhóm có tư tưởng “thoát Trung” không khỏi thất vọng. Dù sao, ông Thăng cũng là một số ít quan chức Việt Nam hiếm hoi có những phát ngôn và thể hiện quan điểm “bài Trung”, vốn là một “điểm cộng” trong mắt đa số người Việt. Cú “giáng” này của Thăng không khiến nhiều người tiếc nuối.

JPEG - 65.3 kb
Ông Đinh La Thăng tại Thượng đỉnh G20 ở Seoul, Hàn Quốc Tháng 12/2010, lúc còn làm Chủ tịch PetroVietnam. Ảnh: AFP

Một điều khá lạ lùng rằng, người dân không khắt khe lắm những sai phạm nghiêm trọng của ông thời làm chủ tịch PVN sau khi hút gần cạn những giếng dầu ở ngoài khơi Vũng Tàu để chia nhau hàng chục triệu tấn dầu thô với các ủy viên bộ Chính trị và làm đẹp bản thành tích tăng trưởng kinh tế cho thủ tướng Dũng, cũng như là người đóng vai trò chính trong việc thành lập mới gần 30 BOT trên cả nước trong thời gian làm bộ trưởng GTVT – những “cỗ máy hút máu” người dân để làm giàu cho những gia tộc Đỏ, đồng thời là những bước thang đưa ông thẳng tiến vào Bộ Chính Trị.

Một luận điệu khá chung nhất của đa số người dân khi nói về vấn đề tham nhũng của các quan chức Việt Nam đều là: thằng nào cũng như nhau cả thôi! Sẽ không có một cuộc “trở cờ” nào ở trận Chung kết và nếu như người “đốt lò” không có cơn đột quị nào vì lý do tim mạch hay ngộ độc “cá Formosa” thì không khó có thể hình dung ra kết quả chung cuộc.

Đã qua lâu rồi thời tình “Đồng chí” thắm thiết “áo anh rách vai, quần tôi vài mảnh vá… thương nhau tay nắm lấy bàn tay” như ông Chính Hữu – Trần Đình Đắc ca ngợi. Giờ đây, những gia tộc Đỏ tỷ đô mà độ giàu có cỡ Phạm Nhật Vượng chỉ là hàng con tép khi so với họ, sau nhiều năm phân chia nhau lợi quyền ở các lĩnh vực một cách tương đối hòa bình dù những mâu thuẫn ngấm ngầm vẫn cuồn cuộn dưới vỏ ngoài trơn tuột có cái tên “đồng chí”, đã không còn có thể ngồi lại cùng nhau.

Mười năm làm thủ tướng, Nguyễn Tấn Dũng với sự ngạo mạn và ngu dốt của mình không những đốt sạch mọi di sản từ nền kinh tế tương đối “lành mạnh” của Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải để lại. Không những thế, những tập đoàn tham nhũng khổng lồ như Vinashin, Vinalines, PVN, Sacombank, BIDV, Vietinbank… với những cái tên Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình, Trầm Bê, Bầu Kiên, Trần Bắc Hà… khét tiếng về sự giàu có vương giả và ăn chơi ở mức độ “tàn bạo”, đã để lại cho đất nước một món nợ gấp nhiều lần GDP và đẩy quốc gia đến bên bờ vực vỡ nợ sau hơn 30 năm “Mở cửa” kể từ 1986.

Bộ máy công quyền nhung nhúc sinh sôi nảy nở, phình to gấp 2,5 lần so với thời Võ Văn Kiệt ngốn đến 80% ngân sách quốc gia, những hiểm họa môi trường, chính trị, quân sự như ở Formosa Hà tĩnh, Bauxit Tây Nguyên… là những di họa của triều đại Nguyễn Tấn Dũng không sao có thể cứu vãn nổi.

Sau thất thế ở đại hội Đảng 12, những thỏa thuận phân chia lợi quyền trước khi về làm “người tử tế”, những tưởng ông Dũng và những đàn em của mình có thể đã có kết cục có hậu. Tuy nhiên, miếng bánh mà “người tử tế” ôm theo quá lớn đến độ không để lại cho những “đồng chí” thế hệ tiếp theo có thể kiếm chút lộc rơi vãi nào ngoài một đống nợ khổng lồ. Tư tưởng “cát cứ”, tham lam ăn sâu vào não trạng của anh Ba X đến mức xóa hết mọi những dự cảm chính trị cần có của một chính khách lâu năm khi đưa ông con trai thứ vào vị trí bí thư Tỉnh Kiên Giang với đặc khu kinh tế Phú Quốc cùng mộng bá vương một cõi.

Gia tộc của ông, có lẽ, sẽ trở thành một đế chế ở “Singapore thứ 2”, trên hòn đảo tuyệt đẹp và vùng đất của Mạc Cửu hơn 200 năm trước? Ông con út, sinh năm 1988, cùng có sở thích lấy người mẫu, hoa hậu giống như Nguyễn Xuân Anh đã kịp đưa về làm bí thư tỉnh Đoàn tỉnh Bình Định. Tuy nhiên, chẳng gì có thể so sánh được với cô con gái rượu Nguyễn Thanh Phượng “một tay che trời” suốt 15 năm khi cùng với Masan của Nguyễn Đăng Quang, Hồ Hùng Anh “múa gậy vườn hoang” thị trường thực phẩm trong nước khi tung hoành hàng chục nhãn nước mắm hóa chất độc hại, mì ăn liền, nước ngọt… góp phần đáng kể vào “thực đơn ung thư” cho 90 triệu dân đen tha hồ thưởng thức.

JPEG - 89.5 kb
Tập đoàn Masan là chủ đầu tư dự án khai thác chế biến khoáng sản Núi Pháo. Ảnh: vietbao.vn.

Vụ áp phe Vonfram trị giá hơn 20 tỷ USD ở Núi Pháo là mỏ Vonfram chiến lược đứng thứ 2 về trữ lượng trên thế giới và duy nhất nằm ngoài lãnh thổ Trung Quốc là một miếng quá lớn mà không dễ gì những Ủy viên Bộ Chính trị khác có thể cho qua khi Masan tính đường nuốt gọn.

Những chiêu trò trong quá trình sáp nhập các tỉnh giáp Hà Nội để mở rộng Thủ đô lên 3,6 lần diện tích cũ, cùng các “cá mập” của ngành tài chính ngân hàng như Trầm Bê, Trần Bắc Hà, Bầu Kiên, Nguyễn Văn Bình… và những tập đoàn kinh tế Nhà nước trong việc lũng đoạn, chia chác thị trường BĐS… thực sự vượt xa sự tưởng tượng của đại đa số người dân.

Không hề ngoa khi nói rằng với chỉ riêng khối tài sản của gia tộc Nguyễn Tấn Dũng và những thân hữu của ông như Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình, Cao Đức Phát, Trầm Bê, Trần Bắc Hà… cũng đáng giá phân nửa GDP quốc gia.

Dân gian thường nói “nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong” và khi ăn tham quá, nổ to quá thì bảo sao không nhiều kẻ bầm gan tím ruột? Tuy chắc chắn một điều rằng, dù có thế nào thì ông “thợ đốt lò” Nguyễn Phú Trọng vẫn luôn nhắc nhở đàn em “đánh chuột không để vỡ bình”.

Cái bình này chính là thể chế và lợi quyền của phe Đảng. Nên ông Thăng dù ngậm ngùi nuối tiếc “thời oanh liệt nay còn đâu” và phải san xẻ bớt tài sản khổng lồ của mình sau hàng chục năm “cống hiến” ở PVN và bộ GTVT cho những “đồng chí” ở bộ Công An và ban nội chính Trung ương, vẫn có thể nhắm rượu Ballantines 30 với lòng heo, tiết canh vịt hàng ngày.

Cái đích cuối cùng của “bậc nhân kiệt” chẳng phải là Thăng và còn đợi gì mà không rửa cái nhục với “đồng chí X” khi cánh cửa cuối cùng đã mở toang? Tuồng dù hay cũng phải hết và hiện thực cũng như tiền đồ cho cái đất nước này xem ra không khác gì câu nói của ông hàng nước vỉa hè:

Ối giời, thằng chó nào lên cũng vậy thôi!

Tân Phong
11.12.2017

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Một phụ nữ dùng điện thoại di động ở trung tâm thành phố Hanava, Cuba hôm 17/3/2024. Ảnh: Reuters/ Alexandre Meneghini

Biểu tình lớn tại miền Đông Cuba trong bối cảnh mất điện, thiếu lương thực

Hàng trăm người ở thành phố lớn thứ hai của Cuba, Santiago, đã tham gia vào một cuộc biểu tình công khai hiếm hoi vào Chủ nhật 17/3, theo các phương tiện truyền thông xã hội và báo cáo chính thức, khiến Chủ tịch Cuba Miguel Diaz-Canel phải lên tiếng kêu gọi đối thoại trong một “bầu không khí của sự yên tĩnh và hòa bình.”

Ảnh minh họa: Philip Cheung/ the New York Times

Vì sao Nvidia dẫn đầu thị trường chip AI?

Với tổng giá trị cổ phiếu lên tới gần 2 nghìn tỷ USD, Nvidia hiện là công ty có giá trị lớn thứ ba ở Mỹ, chỉ sau Microsoft và Apple. Doanh thu của công ty trong quý gần đây nhất là 22 tỷ USD, tăng từ mức 6 tỷ USD cùng kỳ năm ngoái. Hầu hết các nhà phân tích đều kỳ vọng Nvidia, công ty kiểm soát hơn 95% thị trường chip AI chuyên dụng, sẽ tiếp tục phát triển với tốc độ chóng mặt trong tương lai gần. Nhưng chính xác thì điều gì làm cho chip của họ thật đặc biệt?

Cử tri xếp hàng tại một điểm bỏ phiếu ở Moscow, Nga, vào Chủ nhật 17/03/2024. Ảnh: AP

Bầu cử tổng thống Nga: Cử tri được kêu gọi đi bỏ phiếu ồ ạt vào 12 giờ trưa nhưng không bầu Putin

Hôm nay 17/03/2024 là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng trong kỳ bầu cử tổng thống Nga. Dưới sự trấn áp phe đối lập của điện Kremlin, dĩ nhiên Putin sẽ tái đắc cử tổng thống Nga. Dẫu vậy, để bày tỏ thái độ phản kháng chế độ, và để cho thấy phe đối lập vẫn tồn tại, các nhà đối lập kêu gọi cử tri ồ ạt đi bỏ phiếu lúc 12 giờ trưa nay, nhưng không bầu cho Putin.

Ảnh: FB tác giả (mượn báo Tiền Phong)

Văn hóa giữ nước và văn hóa tham nhũng

Cứ tới ngày 14/3 hàng năm, người Việt tưởng nhớ 64 cán bộ, chiến sĩ công binh hải quân Việt bị giết chết trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền vùng biển, đảo Gạc Ma chống lại quân Trung Quốc xâm lăng năm 1988. Ngày đó luôn có một cụ già lụm cụm bày bàn cúng trên bãi biển, hướng ra biển, vái mời anh linh 64 liệt sĩ Trường Sa về hưởng. Trong số 64 người đó, có một người là con của cụ. Và cụ coi tất cả là con của cụ, những người bỏ mình bảo vệ quê hương!

Thời gian gần đây, nghe người ta nói nhiều tới chấn hưng văn hóa. Con số gần 15 tỉ đô-la Mỹ (350 ngàn tỉ đồng) được đưa ra như một yêu cầu của sự chấn hưng!

Để chấn hưng văn hóa chống xâm lăng như cụ Hoàng Nhỏ thể hiện cần bao nhiêu tiền?