Ngành Y Tế Việt Nam bị “toang” sau vụ Việt Á

“Phải chọn người cho đúng, cho chính xác, không phải vội vàng,” Tổng Bí Thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng tuyên bố trong buổi tiếp xúc trực tuyến cử tri Hà Nội hôm 23/6/2022, khi nói đến việc lựa chọn người làm chủ tịch Hà Nội thay thế ông Chu Ngọc Anh. Làm như là không phải chính đảng của ông ấy đưa ông Chu Ngọc Anh vào chức vụ đó. Ảnh: Tiền Phong“Phải chọn người cho đúng, cho chính xác, không phải vội vàng,” Tổng Bí Thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng tuyên bố trong buổi tiếp xúc trực tuyến cử tri Hà Nội hôm 23/6/2022, khi nói đến việc lựa chọn người làm chủ tịch Hà Nội thay thế ông Chu Ngọc Anh. Làm như là không phải chính đảng của ông ấy đưa ông Chu Ngọc Anh vào chức vụ đó. Ảnh: Zing News
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Thương vụ ăn chia test kit bùng nổ nhiều tháng trước và kết thúc hôm đầu tháng Sáu bằng sự kiện gây xôn xao dư luận: Bắt tạm giam Nguyễn Thanh Long (cựu Bộ Trưởng Bộ Y Tế), Chu Ngọc Anh (cựu Bộ Trưởng Bộ Khoa Học và Công Nghệ, cựu Chủ Tịch UBND TP Hà Nội) và Phạm Công Tạc (cựu Thứ Trưởng Bộ Khoa Học và Công Nghệ).

Nhưng vụ Việt Á không đơn thuần là một màn trình diễn của hệ thống các viên chức cao cấp tham nhũng mà nó chỉ là màn dạo đầu của một sự khủng hoảng sâu rộng. Vụ tham nhũng Việt Á dẫn đến 3 vấn nạn cho chế độ hiện nay.

Thứ nhất, nêu bật sự công khai cấu kết của các cán bộ dùng bộ máy chính trị của đảng để trục lợi cá nhân, mà cụ thể nhất là ở các Bộ Y Tế, Bộ Giáo Dục, Bộ Xây Dựng, Bộ Công Thương. Đó là những cơ quan nắm quyền sinh sát đời sống người dân một cách trực tiếp. Không thể nói khác hơn, đây là loại tham nhũng chính sách mà những cán bộ quyền lực nhất đã tận dụng để làm giàu phi pháp. Nó được sinh ra từ một thể chế độc quyền làm nền tảng cho sự lạm quyền, bất công vô giới hạn.

Thứ hai, khi phải ra tay tấn công vào hàng ngũ lãnh đạo tham ô, hư hỏng, đảng đã tạo ra sự trì trệ trong chính bộ máy cai trị, vì “bức dây động rừng.” Đối với Bộ Y Tế, đó là tình trạng thiếu thuốc trị bệnh, thiếu dụng cụ y tế, thiếu nhân viên đang xảy ra tràn lan ở các bệnh viện sau vụ Việt Á. Điển hình như báo chí trong nước gần đây đã đề cập tình trạng Viện Pasteur “không còn vật phẩm y tế cần thiết để làm công việc chuyên môn” trong lúc Thứ Trưởng Bộ Y Tế Nguyễn Trường Sơn cũng đang “xin thôi việc.”

Nhìn chung, tâm trạng hiện nay của một số cán bộ, đảng viên trong ngành y tế sợ bị làm con dê tế thần như Bộ Trưởng Nguyễn Thanh Long. Đó cũng là căn bệnh sợ trách nhiệm của đám cán bộ chức quyền, lúc bình thường thì hô hào hoạnh họe, khi đụng chuyện thì co đầu rụt cổ trốn tránh.

Thứ ba, người dân đang cười cợt trên những vụ bắt giữ trong vụ Việt Á và còn đánh cá với nhau ai là Trùm Cuối. Thái độ của người dân cho thấy họ hoàn toàn không tin những cán bộ cấp dưới tự ý cấu kết với nhau để làm chuyện phi pháp mà phải có mệnh lệnh từ cấp cao nhất. Trùm Cuối nằm đâu và theo dư luận quần chúng, Tứ Trụ không phải là trường hợp ngoại lệ. Từ đó có thể nói chiến dịch đốt lò chống tham nhũng của ông Trọng đang trên bờ vực phá sản.

Ba vấn nạn này đang xảy ra trong bộ máy y tế tại Việt Nam mà cụ thể nhất là tại TP.HCM, thành phố lớn nhất nước. Nguyễn Xuân Phúc đang phải yêu cầu chính quyền thành phố phải tìm mọi biện pháp ngăn chặn cuộc khủng hoảng y yế này khi thuốc men thiếu trầm trọng, các dụng cụ y khoa bị đắp chiếu và hơn 400 cán bộ y tế bỏ bệnh viện công đi làm cho tư nhân. Cơn khủng hoảng hiện nay rốt cuộc bệnh nhân là người đang phải gánh chịu khi chữa trị ở bệnh viện công.

Tại sao thành phố  Sài Gòn bị khủng hoảng trầm trọng? Lý do dễ hiểu là bộ máy độc tài lâu nay đã nuôi dưỡng và khuyến khích cán bộ nhà nước tham ô để họ có thể sống với đồng lương rẻ mạt. Nay ông Trọng đốt lò chống tham nhũng, bắt giữ tràn lan thì làm sao sống nỗi và họ phải đi làm cho tư nhân để kiếm thu nhập khá hơn. Rõ ràng cán bộ đi làm ở cơ quan nhà nước không có mục đích vì đồng lương mà mối quan tâm nhất của họ là bỗng lộc, đút lót, móc ngoặc, tham ô. Nay vì thấy tham nhũng bị đánh rát quá nên hè nhau bỏ chạy. Những gì gọi là “đầy tớ nhân dân,” vì dân phục vụ, đạo đức liêm chính chỉ là lớp son phấn tô vẽ bên ngoài.

Vì thế, hậu quả của vụ Việt Á chính là sự lộ rõ bộ máy tham nhũng có hệ thống trong nội bộ đảng và nhà nước. Nó đang làm rung chuyển chế độ từ thành phố Sài Gòn, nơi đã có gần 30 ngàn người chết oan uổng vì Covid-19 trong năm 2021.

Phạm Nhật Bình

XEM THÊM:

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Một bà bán vé số dạo ở tỉnh Kiên Giang. Thu nhập từ bán vé số có thể đủ để trang trải chi phí hàng ngày. Cứ mỗi vé số bán ra, người bán lấy lời 1000 đồng. Một người bán chuyên nghiệp thường bán khoảng 200 vé mỗi ngày, thu chừng 200.000 đồng. Người bán nghiệp dư chỉ thu chừng 50.000 đồng mỗi ngày. Nói chung, thu nhập này đủ để họ sống qua ngày. Ảnh: Báo Tuổi Trẻ

Vấn nạn bán vé số ở miền Tây

Bán vé số ở miền Tây vừa là một vấn nạn, nuôi dưỡng tâm lý cờ bạc và sự bấp bênh kinh tế, vừa là một nét văn hóa, thể hiện lòng nhân ái và sự gắn kết cộng đồng qua hành động mua vé để giúp đỡ người nghèo khó.

Bà Cấn Thị Thêu (trái) và ông Lê Đình Lượng. Ảnh: Người Việt

HRW thúc Việt Nam trả tự do cho bà Cấn Thị Thêu, ông Lê Đình Lượng

Nhà cầm quyền Việt Nam phải “trả tự do ngay lập tức cho bà Cấn Thị Thêu, ông Lê Đình Lượng – hai nhà hoạt động nhân quyền bị bỏ tù trái phép, hiện đang có các bệnh hiểm nghèo trong khi bị giam giữ.”

Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch – HRW) ngày 6/8/2025, ra một bản thông cáo báo chí đòi hỏi như vậy khi họ nhận được tin tức từ thân nhân và các nhà hoạt động nhân quyền của bà Cấn Thị Thêu và ông Lê Đình Lượng.

Thấy xanh tươi vậy đó, nhưng có nhiều khi nông dân lỗ sau một mùa làm ruộng. Nói chung, tôi thấy cuộc sống nông dân ở đây (miền Tây) khá bấp bênh. Không ngạc nhiên khi thanh niên lớn lên đều bỏ quê lên thành làm công nhân để có thu nhập ổn định. Ảnh: FB Nguyễn Tuấn

Nông dân Miền Tây: Những người bị lãng quên?

Việt Nam phát triển nhanh. Thành phố sáng rực ánh đèn. Khu công nghiệp mọc lên. GDP tăng đều và ấn tượng. Nhưng ở miền Tây, nông dân sống khó khăn, giống như họ bị bỏ lại. Làm tôi tự hỏi: GDP tăng chẳng có ý nghĩa gì đối với nông dân.