Chuyến Về Không Thành Của Vương Hoàng Minh

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Cuộc Phỏng Vấn Của Báo Đàn Chim Việt Online

DCVOnline: Một kỹ sư hóa 41 tuổi, ông Vương Hoàng Minh vừa bị trục xuất khỏi Việt Nam hôm 25/04 lúc 01:00 sáng vì có ý định gây rối trong ngày 29/4 tại TpHCM khi ngọn đuốc Olympic 2008 đi qua đây.

Là đảng viên của đảng Dân chủ Nhân dân, ông Minh đã được phân công để thực hiện công tác này của đảng. Tuy nhiên, ông Minh đã bị bắt ngay khi vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 23:40 ngày 23/04.

Từ nơi cư trú ở thành phố Santa Ana, tiểu bang California, Hoa Kỳ, ông Vương Hoàng Minh kể lại với DCVOnline diễn biến sự việc như sau:

JPEG - 45.3 kb
Ông Vương Hoàng Minh.

Vương Hoàng Minh: Khoảng 11:40 (khuya) máy bay xuống, sau khi check in visa và passport, tôi đi qua cổng lấy hành lý. Khi đấy, có ba người Việt kiều bị giữ lại gồm có một chị, một anh đi trước tôi và tôi. Anh đi trước tôi, tôi có quen trên máy bay và chỉ nói chuyện xã giao thôi. Nhưng anh ấy có đem theo hai cái laptop và anh ấy có nhờ tôi là khi nào anh ấy bị công an hải quan hỏi thì tôi cứ nói là tôi với ảnh đi chung với nhau để nhận một cái laptop là của tôi.

Khi giữ lại thì họ giữ cả ba người luôn. Tôi không biết là có phải vì hai cái laptop đó mà họ giữ tôi lại hay là vì họ giữ tôi mà liên quan tới anh ấy, tôi cũng chưa xác định được.

Tôi với anh ta đều bị đưa vào trong phòng riêng để xét hành lý, còn chị kia thì không thấy bị như thế, chỉ thấy đứng ở bên ngoài và tôi cũng không biết về sau ra sao.

Họ xét rất là kỹ đến từng chi tiết trong hành lý. Họ bắt anh đó phải mở laptop ra để họ xem từng hồ sơ trong đấy. Còn tôi thì tất cả những giấy tờ gì có ghi chữ đều bị lấy hết để chụp hình. Từ đó họ mới xét và lôi ra cái áo thun và có vài dụng cụ để tôi làm biểu ngữ.

Đến hơn 2 giờ sáng họ chuyển tôi sang Cục Quản lý xuất nhập cảnh thuộc bộ Công an. Mấy người đó họ niêm phong đồ đạc tịch thu được của tụi tôi và họ yêu cầu tụi tôi xách hành lý đi theo họ ra xe để về trụ sở gần ngay phi trường. Họ đưa tụi tôi vào phòng giam để thẩm vấn, họ tách riêng hai người ra ở hai phòng khác nhau. Đêm đó họ thẩm vấn tôi suốt gần 2 tiếng đồng hồ.

Đến lúc đấy tôi vẫn không khai gì cả vì tôi vẫn nghĩ là có thể họ chỉ tịch thu cái áo thun và hy vọng là họ sẽ cho tôi nhập cảnh. Nhưng sáng hôm sau làm việc tiếp thì tôi thấy có lẽ họ không cho tôi nhập cảnh rồi. Lúc đó tôi biết là họ không giam giữ thì cũng trục xuất nên cũng không cần phải giấu kế hoạch mình làm gì nữa, và tôi cũng nói cho họ biết về ý định thực hiện kế hoạch của tôi.

DCVOnline: Vậy kế hoạch của anh cụ thể lần này về Việt Nam định làm gì?

Vương Hoàng Minh: Tôi có ba phương án.

Thứ nhất tôi mặc áo thun đó bên trong một áo thun khác để đi theo đoàn rước đuốc. Đến lúc thuận tiện tôi sẽ cởi áo thun ngoài ra và chạy ra giữa đường chận đoàn rước đuốc và hô lớn khẩu hiệu “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”, “Đả đảo bọn tham nhũng độc tài”, và nếu còn thời gian tôi sẽ hô thêm vài câu nữa.

Nếu kế hoạch thứ nhất không thành công vì kế hoạch rước đuốc có thay đổi, ngày hôm sau tôi sẽ đến trước tòa Lãnh sự Trung Quốc để biểu tình, mặc áo thun đó và cầm biểu ngữ phản đối Trung Quốc chiếm Hoàng Sa và Trường Sa.

Nếu cả hai kế hoạch trên không thực hiện được, tôi còn kế hoạch thứ ba là sẽ rải khoảng 400 tờ truyền đơn từ trên cao của khách sạn Rex. Nội dung truyền đơn là kêu gọi dân chủ hóa đất nước gồm bốn điểm: thả hết tù chính trị, trao quyền lại cho quốc hội, tổng tuyển cử tự do có quốc tế giám sát, công nhận quyền hoạt động hợp pháp của các tổ chức đảng phái của người Việt trong và ngoài lãnh thổ Việt Nam.

DCVOnline: Ngoài anh ra còn có những ai nữa đi với anh để thực hiện những kế hoạch này?

Vương Hoàng Minh: Tôi chỉ đi có một mình, nhưng khi về nước thì anh Đỗ Thành Công sẽ có chỉ đạo cho một số anh em đảng viên trong nước yểm trợ ngầm cho tôi. Tuy nhiên những người này không liên lạc với tôi mà chỉ liên lạc qua anh Công để tránh trường hợp tôi bị bắt thì những người này sẽ không bị lộ diện.

DCVOnline: Quan hệ giữa anh với 2 người nam và nữ trên máy bay mà anh vừa kể ở trên là như thế nào?

Vương Hoàng Minh: Thật sự ba chúng tôi hoàn toàn không quen biết gì nhau, cũng không có liên hệ gì, không biết tại sao mà tình cờ họ lại giữ cả ba người cùng một lúc ngay chỗ khám xét (hải quan). Cô kia không bị đưa vô phòng làm việc như tụi tôi. Còn tôi và anh bạn mà tôi mới quen đó lại bị đưa vô phòng và khám. Ảnh vô tình nói là tôi với ảnh là bạn, nhưng thực sự chỉ mới quen trên chuyến bay thôi.

Tôi không biết tại vì họ bắt ảnh, họ thấy ảnh có hai cái laptop họ giữ lại và giữ tôi luôn hay tại họ nhắm vào tôi và tại anh đấy nói ảnh là bạn tôi nên bị bắt luôn. Và ảnh cũng bị thẩm vấn suốt một buổi tối đó và nguyên ngày hôm sau, và chiều hôm sau ảnh được thả trước tôi.

DCVOnline: Anh không biết gì về người đấy hết, thế tại sao anh lại nhận mang laptop cho người đấy trong khi anh lại có mang nhiệm vụ khác trong người?

Vương Hoàng Minh: Tôi nghĩ đó là sơ hở của tôi, và công nhận là mình cũng hơi chủ quan vấn đề đó. Tôi nghĩ thực sự là cái laptop đó cũng chẳng có gì. Tánh tôi thì hễ ai nhờ thì tôi làm, hay thích giúp người khác. Tới giờ tôi cũng ân hận là tôi đã làm chuyện đó. Nhưng tôi cũng chưa xác định được có phải vì điều này mà tôi bị bắt hay là họ biết tôi trước tôi sẽ về như vậy mà họ bắt tôi.

DCVOnline: Tất cả những kế hoạch anh vừa kể là của cá nhân anh hay của đảng Dân chủ Nhân dân mà anh là người chịu trách nhiệm thực hiện?

Vương Hoàng Minh: Đây là kế hoạch chung của đảng nhưng chỉ có tôi và anh Công biết thôi.

DCVOnline: Hình ảnh trên áo thun của anh cũng là hình ảnh trên panneau do một du học sinh tại Đài Loan là Lê Trung Thành đã đem sang Bangkok để biểu tình khi ngọn đuốc Olympic2008 đến đây. Anh giải thích ra sao về điều này?

Vương Hoàng Minh: Cái này tôi xin được không nói.

DCVOnline: Vậy, giữa anh Lê Trung Thành và đảng Dân chủ Nhân dân, thì ai copy của ai?

Vương Hoàng Minh: À, nếu nói đúng ra thì tôi copy của anh Lê Trung Thành thì đúng hơn.

DCVOnline: Anh có ý định giật đuốc, gây rối đường chạy của đuốc và tấn công vào đoàn rước đuốc như các báo trong nước nói không ạ?

Vương Hoàng Minh: Ban đầu tôi cũng có ý định đó, nhưng sau khi nghiên cứu các cuộc rước đuốc khác thì tôi thấy hành động giựt đuốc không khả thi vì công an dày đặc và không chắc gì mình đã đụng được tới người rước đuốc thì đã bị bắt rồi.

Hơn nữa anh Công cũng khuyên không nên làm như vậy vì lỡ mà gây thương tích cho người khác thì nó cũng gây tác dụng ngược và sẽ bị phản tuyên truyền.

Cho nên tôi đổi lại là chỉ chặn đoàn rước đuốc và hô khẩu hiệu.

DCVOnline: Thế anh có chủ trương kích động biểu tình không?

Vương Hoàng Minh: Cái này cũng tùy theo tình hình thôi. Nhưng dùng chữ “kích động” thì không đúng, mà phải nói là tham gia vô biểu tình thì đúng hơn. Tôi sẽ tùy theo khí thế của anh em mà tham gia. Tôi chỉ tập trung vô việc chận đoàn rước đuốc thôi, và tôi nghĩ lúc đó chắc là tôi cũng đã bị bắt rồi nên tôi cũng không có cơ hội để mà đi theo kích động biểu tình hay gì hết.

DCVOnline: Anh có thấy thất vọng khi anh không được vào lãnh thổ Việt Nam để thực hiện những dự tính này không?

Vương Hoàng Minh: Dĩ nhiên khi mình có ý định làm một việc gì đó mà không thành thì mình cũng cảm thấy buồn, thất vọng. Nhưng mình cũng có cái an ủi là mình cũng đã có cố gắng rồi mà nó không thành thì cũng là “mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên” thôi. Lần sau mình sẽ hành động kỹ lưỡng và kín đáo hơn. Vậy thôi.

DCVOnline: Trong suốt thời gian kể từ khi anh bắt giữ cho đến khi anh bị trục xuất, lực lượng an ninh Việt Nam và những người có trách nhiệm khác đã đối xử với anh như thế nào?

Vương Hoàng Minh: Nói chung thì họ đối xử tương đối đàng hoàng, không có gì gọi là quá đáng. Chỉ có vấn đề làm việc, công an họ xoay mình, làm cho mình phải mệt trí để khai ra, cái đó thì tôi phải chấp nhận thôi.

DCVOnline: Cụ thể là họ “xoay” anh ra sao?

Vương Hoàng Minh: Họ hỏi những câu hỏi mà mình không trả lời thì họ cứ hỏi đi hỏi lại và họ cứ quay đi quay lại những vấn đề mà mình thấy mệt mỏi luôn. Họ cứ hỏi vòng vòng cho tới khi mình cảm thấy giống như phát điên luôn. Đó là phương pháp họ khủng bố tinh thần để làm cho người khác sơ hở và phải chịu thua trận đó.

DCVOnline: Vậy thì anh có chịu thua không ạ?

Vương Hoàng Minh: Ngay từ đầu tôi đã tính toán là mình sẽ bị bắt cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần trước. Khi bị bắt tôi cũng thấy không có gì sợ hãi mấy, cho nên những gì họ hỏi tôi tôi cũng lập lại y chang những câu cũ mà tôi đã trả lời.

DCVOnline: Thời gian từ khi anh bị bắt giữ cho đến khi bị trục xuất là bao nhiêu lâu?

Vương Hoàng Minh: Khoảng 24 tiếng.

DCVOnline: Anh có ký kết những thoả thuận hay cam kết gì với họ không?

Vương Hoàng Minh: Họ có bắt tôi làm bản tường trình nói là tôi về Việt Nam với mục đích gì và có dự định làm những chuyện gì và tôi có ghi ra hết những dự tính của tôi.

Họ đề nghị tôi ghi vào bản tường trình tự nhận là mình đã sai trái nhưng tôi đã không đồng ý ghi như vậy vì tôi có lập trường của tôi. Rút cục tôi viết ra là tôi đã làm sai với mục đích xin Visa vào Việt Nam để du lịch nhưng quan điểm về Hoàng Sa và Trường Sa của tôi là vẫn đúng. Cuối cùng họ cũng chấp nhận thôi.

DCVOnline: Rất cám ơn anh đã chia sẻ thông tin với bạn đọc DCVOnline trên toàn cầu.

Đảng Dân Chủ Nhân Dân

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.

Ảnh chụp khúc đường Tôn Đức Thắng (Q.1, Sài Gòn) trước (hình trái) và sau (phải) khi chặt hạ cây xanh. Ảnh: 24h.com

Có nên chặt cây xanh để xây đường sắt trên không?

Không cần phải nói dài dòng, ích lợi của cây xanh trước tiên là thẩm mỹ, nhưng quan trọng hơn cả là nó giữ cho môi trường trong sạch bằng cách hút khí dioxit carbon và thải ra oxy. Chính vì thế khi đi trong rừng hoặc thậm chí dưới những con đường có hai hàng cây xanh lá thì chúng ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu. Cây xanh vì thế trở thành một phần của hệ sinh thái đô thị. Điều này không phải và không thể nói ngược lại.

Vậy thì chặt bỏ hàng trăm (nếu tính cả hai thành phố Hà Nội và Sàigòn) thì phải nói là hàng ngàn cây để xây metro có phải là lý do hợp lý và chính đáng không?