Độc lập – tự do – hạnh phúc
v/v: Viết báo sai sự thật.
Kính gửi:
Tôi là Vũ Minh Khánh, vợ luật sư Nguyễn Văn Đài. Từ lúc chồng tôi bị bắt giam vào ngày 06/3/2007 cho tới nay chồng tôi bị các cơ quan ngôn luận, báo chí, đài truyền hình, đài phát thanh của nhà nước Việt Nam đưa những thông tin sai lạc, mang tính chất vu khống, bịa đặt khiến tôi và gia đình bị dư luận xã hội, bạn bè, người thân hiểu lầm, gây ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của gia đình tôi.
Gần đây lại tiếp tục có thêm bài viết theo kiểu vu khống, bịa đặt như vậy trên báo chí, đặc biệt là bài viết với tựa đề “Lại một kiểu đâm bị thóc, chọc bị gạo” trên báo An ninh thế giới số 701 ngày 27/10/2007 của tác giả Nguyễn Như Phong. Tác giả đã viết với lời lẽ thô kệch, thiếu thực tế, bịa đặt thông tin, xuyên tạc về chúng tôi sau khi Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa kỳ đến tiếp xúc riêng rẽ với vợ chồng chúng tôi.
Bài báo viết rằng:
Tôi khẳng định rằng tôi không nói những điều như vậy với bất kỳ ai. Tôi còn cho rằng tác giả đã giàu tưởng tượng và cường điệu khi viết “Đài và Nhân chưa được tiếp tế” hoặc “không được tiếp tế, phải ăn đói nhịn khát, điều kiện sống không đảm bảo” vì chính bản thông báo vào ngày 26-10-2007 của Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa kỳ (http://www.uscirf.gov/mediaroom/press/2007/october/ USCIRF_Delegation_to_Vietnam_Discusses_Religious_Freedom.html) cũng hoàn toàn không nhắc đến các vấn đề này.
Đây là sự thiếu thực tế của tác giả vì chỉ cần một người ít suy nghĩ cũng thấy là làm sao ở tù lại “đầy đủ hơn ở ngoài”. Ở tại trại giam có bảng quy định rõ ràng là mỗi phạm nhân được tiếp tế 1 tuần 1 lần, vậy chồng tôi đâu có được ưu tiên hơn các phạm nhân khác? Thực ra trong quá trình giải quyết công việc của chồng tôi, người nào có lương tâm, có lòng tốt thì tôi luôn biết cảm ơn họ, nếu có dịp tôi sẽ giúp đỡ lại họ, không cần ông viết hộ tôi như vậy đâu. Tôi biết phân biệt người tốt, người xấu.
Một lần nữa tôi khẳng định là ông nói sai sự thật. Chồng tôi là một người tín hữu Tin Lành, điều quan trọng là phải được đọc Kinh Thánh hàng ngày để được bồi dưỡng tâm linh và đây cũng là quyền tự do tôn giáo của chồng tôi nhưng cuốn Kinh Thánh mà chồng tôi mang theo khi vào trại giam đã bị tịch thu và gửi trả lại gia đình. Cá nhân tôi đã nhiều lần đề nghị với an ninh điều tra là cho tôi được gửi Kinh Thánh cho chồng tôi nhưng đều bị từ chối. Tôi mang Kinh Thánh vào trại giam nhưng cũng không gửi được. Vậy chồng tôi lấy đâu ra Kinh Thánh để đọc, quyền tự do tôn giáo của chồng tôi ở đâu?
Phiên toà của chồng tôi không công khai và không công bằng vì lý do là rất nhiều người thân trong gia đình tôi, bạn bè, anh em trong Hội thánh muốn tham dự phiên toà nhưng đều phải đi về, không được vào. Chỉ có tôi và mẹ của Lê Thị Công Nhân được vào phiên toà thì bị ép buộc phải ngồi hàng ghế cuối cùng, lúc nào cũng có hàng chục người công khai vây quanh tôi, thành phần tham dự phiên toà thì toàn là công an mặc quần áo dân thường. Hệ thống âm thanh trong phiên toà quá thiên vị: Micro của chủ toạ phiên toà và kiểm sát viên thì nghe rất rõ, micro của luật sư và các bị cáo thì nghe không rõ. Ngoài ra luật sư bị hạn chế không được nói. Thậm chí tôi thấy quá vô lý là có vấn đề chủ toạ phiên toà thẩm vấn bị cáo, khi luật sư bào chữa vấn đề đó thì chủ toạ ngắt lời không cho bào chữa, nhưng khi đọc bản án thì lại viết vấn đề đó vào. Các nhân chứng do bị cáo mời không được toà cho ra làm chứng. Phiên toà kết thúc nhanh chóng và vội vàng kết án chồng tôi, thậm chí chồng tôi muốn nói lời nói cuối cùng cũng bị chặn lại. Vậy xin hỏi tác giả viết bài báo này liệu đây có phải là phiên toà như ông đã ca ngợi là công bằng, công khai không?
Tôi thiết nghĩ, báo An ninh thế giới là tờ báo không nhỏ ở Việt Nam mà viết báo cách cẩu thả, bịa đặt như vậy thì người dân có nên tin vào cơ quan ngôn luận của Nhà nước nữa không? Các báo ra hàng ngày nhiều như vậy thì thông tin nào là đúng ? Bài viết của tác giả viết như vậy khiến tôi không thể không cho rằng tác giả muốn bôi nhọ gia đình tôi, làm dư luận nghĩ là chúng tôi nói dối và nghi ngờ chúng tôi.
Từ ngày chồng tôi bị bắt giam cho tới nay tôi đã phải chịu đựng cảnh bị công an theo dõi, đặt chốt canh tại nhà không cho ra ngoài, bị công an đến nhà, bản thân tôi bị quay phim lên tivi như tội phạm, chồng tôi bị xúc phạm danh dự cách nặng nề do bị các cơ quan ngôn luận Việt Nam. Tôi đã từng viết thư để gửi cho 17 cơ quan ngôn luận ở Việt Nam là các tổng biên tập báo chí, tổng giám đốc đài truyền hình, tổng giám đốc đài phát thanh nhưng họ làm ngơ trước tình cảnh của gia đình tôi, không một cơ quan nào trả lời tôi. Các cơ quan ngôn luận này chỉ lấy thông tin một chiều từ phía chính quyền mà không kiểm chứng gia đình tôi trước khi đưa thông tin, đây là điều quan trọng của một nhà báo có lương tâm và trách nhiệm. Vì sắp sửa có phiên toà Phúc thẩm cho chồng tôi, tôi e rằng sẽ có chiến dịch vu khống bịa đặt, xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của chồng tôi, điều này đã xảy ra tại phiên toà sơ thẩm. Đó là các phương tiện thông tin đại chúng như báo chí, phát thanh, truyền hình liên tục đăng các bản tin giống nhau về nội dung và hình thức khiến mọi người đều nhận ra rằng đây là chiến dịch tập thể nhằm hướng dư luận về hướng bất lợi cho chồng tôi. Ngay trước phiên xử các báo chí đã đồng loạt lấy những chi tiết mà chỉ có cơ quan điều tra mới biết được, rồi các cấp chính quyền áp dụng vụ án của chồng tôi là thuộc “bí mật an ninh quốc gia” để chồng tôi bị thiệt thòi nhiều điều trong các thủ tục tố tụng. Các cơ quan ngôn luận này đã không bảo vệ danh dự và nhân phẩm của chồng tôi theo điều 71 Hiến Pháp và không tôn trọng nguyên tắc suy đoán vô tội.
Sắp đến phiên toà Phúc thẩm của chồng tôi, tôi mong rằng sẽ không có những chiến dịch vu khống giống như phiên toà sơ thẩm nữa và tôi mong rằng các tác giả nên xem xét kỹ và chính xác về các thông tin trước khi đăng bài. Tôi đề nghị quý báo cho đăng bài đính chính này.
Xin chân thành cảm ơn.
Đức Chúa Trời sẽ báo ứng tuỳ theo mỗi công việc họ làm.
Hà Nội, Ngày 08 tháng 11 năm 2007.
Vũ Minh Khánh.
Vợ luật sư Nguyễn Văn Đài.
Đ/c: P302, Z8, Bách khoa, Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Bản sao gửi: