Hãy là ngọn gió đổi thay!

Trần Nghị

Hãy là ngọn gió đổi thay. Ảnh: Chân Trời Mới Media

Thầy Minh Tuệ là một nhân vật đang được dư luận trong và ngoài nước chú ý. Nhiều người gọi thầy là thánh tăng, minh tăng, bậc chân tu, đạo hạnh cao thâm, v.v.

Thực sự thì thầy Minh Tuệ vẫn là một con người bình thường như tất cả mọi người, cái khác là thầy đang tự tìm tòi, học tập để có thể tiếp tục đi trên con đường tới sự giải thoát, thân tâm an lạc, không còn vương vấn tới hỉ nộ ái ố.

Con đường thầy Minh Tuệ đang đi có nhiều chông gai, nhiều cám dỗ, đôi khi yếu lòng thầy Minh Tuệ vẫn có thể sa ngã. Chúng ta tự phong cho thầy là minh tăng, thánh tăng là chúng ta vô tình gán ghép thầy Minh Tuệ với một hình ảnh tưởng tượng, không có thật, và người thất vọng sẽ là chính chúng ta khi chúng ta vô tình chứng kiến một thầy Minh Tuệ thật trong sáng nhưng vẫn còn tỳ vết.

Hãy để cho thầy một khoảng cách, một không gian riêng biệt để thầy có thể tự mình tiếp tục đốt đuốc đi tìm chân lý và điều chúng ta nên làm là cầu nguyện cho sự an lành luôn luôn đến với thầy.

Xã hội Việt Nam hiện tại là một xã hội khi xảo trá là sự thật, liêm sỉ chỉ có khi chưa bị bắt. Cần kiệm liêm chính là thứ từ miệng các quan khi ban huấn dụ tới đồng bào, nhưng đến khi bị “đo ván rớt đài” thì ngay cả các ông chủ tịch nước, chủ tịch Quốc hội lại hiện nguyên hình là những con sâu đục nát quê hương. Các doanh nhân nổi tiếng với huân chương lao động treo đầy ngực áo lại là những tên lừa đảo bất nhân khi bị lột mặt nạ.

Trong một xã hội như vậy, người dân thừa biết mình bị lừa đảo nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng và trong thâm tâm họ vẫn mơ ước có một ngày họ sẽ tìm thấy một hình ảnh chân thật, đơn sơ, gần gũi mà họ có thể cảm thông được. Thầy Minh Tuệ là cái hình ảnh mà mọi người đang trông đợi đó.

Thầy Minh Tuệ chỉ ăn ngày một bữa, ai cho gì ăn nấy. Ai cho tiền thầy cũng thoái thác không nhận. Áo quần, giày dép chỉ là vật dùng để phục vụ che thân. Thầy ngủ ngoài ruộng, trong nghĩa địa vì giấc ngủ bình yên của thầy là từ trong tâm mà ra, không lệ thuộc vào giường chiếu mùng mền. Thầy không ban huấn dụ, rao giảng đạo từ, lúc nào cũng khiêm tốn cho rằng mình đang cần học hỏi thêm.

Thử so sánh hai hình ảnh, một người cầm nồi cơm đi lặng lẽ trên đường phố, và kẻ thì ngồi trong đoàn xe khủng, đi tới đâu là có lính phùng mang trợn má, quát tháo người dân để dẹp đường cho quan đi thì chúng ta cũng thừa biết ai là ma vương và ai là kẻ hiền tài.

Cộng Sản biến đất nước ta thành một bãi rác đạo đức khổng lồ, hôi tanh và thầy Minh Tuệ là một cơn gió thoảng mang lại một chút không khí trong lành cho đất nước.

Đảng Cộng Sản có thể sẽ dập tắt hiện tượng Minh Tuệ, nhưng tinh thần Minh Tuệ sẽ sống mãi nếu mỗi người chúng ta hãy tự thay đổi mình để trở thành một Minh Tuệ, để giữ cho ngọn lửa Minh Tuệ sáng mãi trong tâm thức của người dân Việt Nam.

Chúng ta không cần thực hành đời sống khổ hạnh như thầy, chúng ta chỉ cần bỏ một chút thời gian và tâm tư để lưu tâm tới những người xung quanh. Chúng ta hãy đối xử với nhau tử tế hơn, và nguyện rằng “người Việt Nam phải thương lấy người Việt Nam.” Chúng ta hãy bớt nghi kỵ lẫn nhau, hãy tin tưởng rằng con người ai cũng có mang trong mình điều tốt đẹp.

Thành phố đang mọc lên những quán cơm không đồng, là những nơi mà người ta đang mang lại hạnh phúc cho người khác. Mỗi người chúng ta sẽ vô cùng vui sướng khi biết rằng mình đang mang lại hạnh phúc tới những người không quen biết nhưng cùng “da vàng máu đỏ.”

Thầy Minh Tuệ đi khắp miền đất nước, mưu cầu đi tìm niềm hạnh phúc an lạc cho chính mình, nhưng thầy lại đang gieo duyên để mang lại hạnh phúc cho không biết bao nhiêu người trong và ngoài nước.

Trần Nghị