Tích Cực Phản Đối Thế Vận Hội Bắc Kinh: Hơn Là Một Tiếng Than Khóc Cho Các Nạn Nhân Đã Chết

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Nguyên tác Anh ngữ “Anti-Beijing Olympics activism: more than a cry for dead victims” của Phạm Hồng Sơn – Khánh Ðăng lược dịch.

Có bất cứ người nào bị tử thương trong chiến dịch diệt chủng tại Darfur, hoặc các nạn nhân chết tức tưởi trong các cuộc đàn áp của Trung Quốc mới đây tại Tây Tạng, và các vụ bắn giết của hải quân Trung Quốc trên biển cả chung quanh hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, liếc nhìn vào trang web chính thức của Thế vận hội Bắc Kinh sắp tới đây, trong đó có một câu khẩu hiệu sáng sủa đọc như thế này: “ ‘Một Thế Giới, Một Giấc Mơ’, hoàn toàn phản ánh tính chất và giá trị phổ quát của tinh thần Thế vận hội — Kết hợp, Thân hữu, Tiến bộ, Hòa thuận, Tham gia và Giấc mơ. Nó bầy tỏ những ước muốn thông thường của tất cả mọi người trên thế giới, được khuyến khích bởi lý tưởng Thế vận, để phấn đấu cho một tương lai tươi sáng của nhân loại”, hay không?

JPEG - 85.5 kb
Nhà dân oan Bắc Kinh bị đập phá để chính quyền chiếm đất xây vận động trường Thế Vận Hội.

Tôi không nắm vững đủ mọi vấn đề để trả lời cho những kẻ bị tử thương tại Darfur và các nạn nhân tại Tây Tạng, nhưng tôi chắc chắn rằng không một nạn nhân Việt Nam nào sẽ liếc nhìn vào trang web trên, vì tất cả họ chỉ đơn thuần là những ngư dân quá nghèo nàn để quan tâm vào các thông tin trên mạng internet. Và cái khiếm khuyết đó liệu có giúp đỡ được cho linh hồn họ bớt khổ đau, vì họ không bao giờ biết rằng những người có thẩm quyền đã nghĩ ra các hàng chữ tử tế đó, cũng chính là những kẻ đứng đằng sau cái chết của họ? Không một ai biết cả.

Chẳng có gì phải nghi ngờ khi có một số người, càng ngày càng nhiều trên thế giới, bao gồm nhiều chính trị gia quyền uy của quốc tế, và các nhân vật danh tiếng đang tỏ thái độ đối với Thế vận hội Bắc Kinh sắp tới, từ các cử chỉ nhẹ nhàng đến kêu gọi tẩy chay công khai. Nhiều người coi hành vi chống nhân quyền của nhà cầm quyền Trung Quốc mới đây là nguyên nhân chính gây ra sự nóng bỏng trong các cuộc biểu tình phản đối hiện thời, nhưng dường như có một nguyên nhân cội rễ sâu xa hơn.

Trước nhất là cần phải làm cho rõ ràng rằng, không một ai muốn chống đối tinh thần cao thượng của Thế vận hội. Hầu hết mọi người cũng có thể đồng ý rằng niềm hãnh diện và các quyền lợi to lớn trong việc đứng ra tổ chức Thế vận hội nên được chia đều cho mọi người trên thế giới. Cho nên đây là một điều mừng rỡ khi một quốc gia lớn như Trung Quốc đứng ra tổ chức Thế vận hội. Nhưng lịch sử cho chúng ta biết có một trường hợp, trong đó một chế độ bạo ngược đã lợi dụng Thế vận hội để tiến hành một tham vọng nham hiểm thầm kín. Thế vận hội 1936 tại Bá Linh dưới chế độ Hitler chính là trường hợp đó. Và bây giờ hãy xem xét trường hợp của Trung Quốc.

JPEG - 75.5 kb

Trung Quốc có một tham vọng để thống trị thế giới kể từ khi họ mới được hình thành. Trung Quốc là tên thường gọi của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, được thiết lập trên lục địa Trung Hoa bởi những người cộng sản Tàu vào năm 1949, để phân biệt với Cộng hòa Trung Hoa (Trung Hoa Ðài Bắc hay Ðài Loan) được thiết lập bởi những người Trung Hoa quốc gia trên một hòn đảo ngoài khơi. Một tấm bản đồ Trung Quốc được trình bày trong “Lịch sử tóm tắt của Trung Hoa hiện đại”, xuất bản tại Bắc Kinh năm 1954, cho thấy biên giới của Trung Quốc bao gồm phần lớn vùng cựu Tây Á và Trung Á thuộc về Liên bang Sô viết cũ, và toàn bộ bán đảo Triều Tiên, Miến Ðiện, Thái Lan, Lào, Việt Nam và Cam Bốt. Bốn năm trước đó, Trung Quốc đã tấn công và chiếm đóng nước láng giềng Tây Tạng ở về phía tây. Vào năm 1956, tại hội nghị uỷ ban trung ương đảng CS Trung Quốc, Mao Trạch Ðông người sáng lập ra Trung Quốc, đã nhấn mạnh: “Chúng ta phải trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới trên các mặt văn hóa, khoa học, kỹ thuật, và kỹ nghệ. Không thể chấp nhận được nếu chúng ta không thành công trong vài thập niên nữa là một cường quốc”.

JPEG - 69.6 kb
Dân oan Trung Quốc khiếu kiện bị bỏ tù.

Trong hai thập niên tiếp theo, Trung Quốc đã tạo ra mọi nỗ lực để thực hiện tham vọng đó nhưng đều bị thất bại vì tiến hành các chương trình hoang tưởng như “Bước nhảy vọt lớn”, “Bốn hiện đại”, và “Cách mạng văn hóa”, làm huỷ diệt hàng triệu sinh linh và tàn phá môi trường thiên nhiên lẫn xã hội. Từ thời kỳ sau Mao cho đến nay, mộng bành trướng của Trung Quốc dường như đã bớt ồn ào nhưng vẫn không thay đổi. Ðặng Tiểu Bình, kẻ kế thừa Mao, được coi như là tác giả của sự mở cửa của Trung Quốc vào năm 1978, đã thốt ra lý thuyết của ông ta qua một câu nói giống như cách ngôn như “không cần biết mèo trắng hay mèo đen”. Cái lý thuyết kém đạo đức này đã đưa Trung Quốc đến một mức tăng trưởng kinh tế vào khoảng 10% trong gần hai thập niên, mà không cần biết gì đến những hậu quả thảm khốc gây ra cho thiên nhiên và xã hội. Quyền lực cho kẻ cai trị được mạnh mẽ nâng cao, nhưng đối với người dân thì ngược lại. Một cuộc đàn áp tàn nhẫn đối với các sinh viên học sinh ủng hộ dân chủ tại quảng trường Thiên an môn vào năm 1989 và một chiến dịch trù dập có quy mô lớn đối với các thành viên của tổ chức Pháp luân công vào năm 1999 là những thí dụ điển hình.

Trong khi mới thoát ra từ một danh sách các nước có lợi tức đầu người thấp, thì Trung Quốc lại đầu tư mạnh mẽ vào sức mạnh quân sự. Ngân sách quốc phòng được gia tăng một cách kín đáo hàng năm trời. Hiện thời thì Trung Quốc đã có sẵn một quân đội 2.3 triệu người — lớn nhất thế giới. Con số chính thức đươc thông báo về việc gia tăng ngân sách quốc phòng của Trung Quốc hồi năm ngoái là 17.8 , và cho năm nay 17.6 phần trăm, lên đến 58.8 tỷ Mỹ kim; các chuyên gia quân sự ước lượng một con số hơn gấp đôi con số do Trung Quốc đưa ra.

Hải quân Trung Quốc được trang bị bằng nhiều phương tiện kỹ thuật cao, và được coi là mạnh nhất trong khu vực. Dường như để làm dịu bớt những lo ngại của thế giới, cho nên Trung Quốc đã tiến hành một số thủ đoạn để đánh lạc hướng dư luận như hạn chế tham dự vào việc giải quyết các khó khăn của thế giới như mối đe doạ hạt nhân của Bắc Hàn, gởi quân tham gia vào lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc tại Liberia, và mới đây đồng ý thiết lập một đường dây điện thọai giữa bộ quốc phòng của họ và Hoa Kỳ. Những thủ đoạn này hình như thậm chí thuyết phục được chính phủ của ông Bush ngoại trừ Ngũ Giác Ðài.

JPEG - 101.6 kb

Chúng tôi muốn tin tưởng vào Trung Quốc, nhưng điều mà chúng tôi nói ở đây là sự kiện Trung Quốc đang trắng trợn bành trướng sự kiểm soát của họ và xâm phạm vào lãnh hải cùng các hải đảo của Việt Nam – Hoàng Sa và Trường Sa – là các vị trí chiến lược quan trọng trên hải trình quốc tế; chúng tôi nghĩ về hành vi hung hãn của Trung Quốc đối với các yêu sách của Ðức Ðạt Lai Lạt ma là chỉ muốn có một nền tự trị thật sự cho Tây Tạng; và thái độ mờ ám của họ đối với các chế độ tàn bạo như Miến Ðiện, Sudan, Iran. Do đó, rõ ràng là mộng bành trướng của Trung Quốc đang lan rộng ra toàn khu vực và điều gì sẽ xảy ra cho nhân loại nếu một ngày nào đó, một tay cầm quyền (tại Trung Quốc) có đầu óc thiên về bạo động có đủ sức mạnh quyền lực để thống trị thế giới?

Và trở lại Thế vận hội sắp tới. Mặc dầu Trung Quốc đã thực hiện một chiến dịch vận động hành lang to lớn về chính trị và kinh tế, một điều quan trọng nhưng vô hình đã giúp Trung Quốc đoạt được quyền đứng ra tổ chức Thế vận hội 2008 là lòng vị tha của nhân loại. Một trong những minh chứng cho kết luận này là quyền tổ chức Thế vận hội 2008 khi giao cho Trung Quốc cách đây 7 năm, được đặt trước những hứa hẹn của các lãnh tụ Trung Quốc, đơn giản và hoàn toàn rõ ràng rằng, là để cải thiện thành tích nhân quyền rất kém cỏi của chính họ. Thế giới vào lúc đó, đặc biệt là những người ở các quốc gia có tự do báo chí là thành viên nhiều quyền thế trong Uỷ ban Thế vận Quốc tế, đã không thể quên được những hình ảnh thê lương của Thiên an môn 1989, sự bách hại nhóm Pháp luân công hoặc các bản báo cáo về thành tích nhân quyền tồi tệ…. Và có lẽ chắc chắn là mọi người đã đều hy vọng và mong đợi rằng đạo đức cao cả của tinh thần Thế vận hội sẽ khuyến khích các lãnh tụ của quốc gia chủ nhà có một đầu óc ít hướng về các hành động hẹp hòi hơn. Nhưng cho đến nay thì thực tế đã cho thấy điều ngược lại.

Các dự tính của các lãnh tụ Trung Quốc để tạo ra các kỳ công nhân tạo bằng bất cứ giá nào đã gây ra nhiều hậu quả có tác hại khôn lường. Cho đến tháng trước đây, nhà cầm quyền Trung Quốc đã không nhìn nhận rằng có vấn đề tổn thất nhân mạng trong việc xây dựng các công trình Thế vận, và con số thương vong chính xác vẫn chưa được biết, đó là chưa nói đến nỗi thống khổ của những người dân bị mất nhà cửa chỗ ở. Một điều trớ trêu cho thiên nhiên là công viên thuỷ bộ Shunyi có thể bắn nước lên cao đến 134 thước, được xây dựng trên phần khô cạn của giòng sông Chaobai, và nhiều lực sĩ đang xem xét đến việc phải dùng khẩu trang cho Thế vận hội sắp tới.

JPEG - 53.7 kb
Hu Jia bị kết án hơn 3 năm tù vì hoạt động thiện nguyện.

Và như thường lệ, nhà cầm quyền đang dùng mọi biện pháp để bịt miệng bất cứ người dân nào dám nêu ra các vấn đề nhân quyền, như trường hợp một bản án 3 năm rưỡi mới đây dành cho một người đàn ông 35 tuổi tên Hu Jia, vì các hoạt động ôn hòa của ông ta để giúp đỡ những người mắc bệnh AIDS và các vấn đề nhân quyền. Thực tế đầy thất vọng này làm cho những người từng ủng hộ Bắc Kinh đứng ra tổ chức Thế vận hội cảm thấy bị phản bội hoàn toàn. Và trong chiến dịch đàn áp vừa qua của Trung Quốc, gây cho 140 tu sĩ cũng như thường dân Tây Tạng bị thiệt mạng, là một giọt nước làm tràn miệng một ly nước phẫn nộ. Chính lòng vị tha cũng cảm thấy bị phản bội.

Mặc dù Thủ tướng Ba Lan ông Donald Tusk, Tổng thống Cộng hoà Czech ông Vaclav Klaus, Chủ tịch nước Estonian ông Toomas Hendrik Ilves, và Thủ tướng Ðức bà Angela Merkel đã từ chối không tham dự Lễ khai mạc Thế vận hội Bắc Kinh vào ngày 8/8; mặc dù nhiều người khác như Tổ chức Phóng viên không biên giới và nhà họat động nhân quyền Mia Farrow đã thề nguyền là sẽ tiếp tục phản đối, và mặc dù cuộc rước đuốc Thế vận Bắc Kinh đang có nhiều sự thiếu thiện cảm chờ đợi, thì kết quả cuối cùng phải được nhìn thấy. Nhưng có một điều chắc chắn là tích cực phản đối Thế vận hội sắp tới, là nhằm vào việc bảo vệ quyền lợi cho những người bị hiếp đáp, trong đó có 1.3 tỷ người dân Trung Quốc, và cho một tương lai hoà bình hữu nghị của nhân loại.

****

Anti-Beijing Olympics activism: more than a cry for dead victims

Did any of the casualties in Darfur’s genocide or dead victims of the recent Chinese crack-down in Tibet and Chinese shootings in the sea around Vietnam’s Paracel and Spratley islands glance at the official website of the upcoming Beijing Olympics which contains a slogan clarification reading: “’One World One Dream’ fully reflects the essence and the universal values of the Olympic spirit — Unity, Friendship, Progress, Harmony, Participation and Dream. It expresses the common wishes of people all over the world, inspired by the Olympic ideals, to strive for a bright future of Mankind”?

I am not certain enough to answer for the casualties in Darfur and victims in Tibet but I am very sure that no Vietnamese victims would have glanced at the website because all of them were merely fishermen too poor to care about internet information. And could that flaw help their souls receive less suffering since they never knew that those Authorities who devised those kind words also stood behind their death? No one knows.

There is no doubt that a growing number of people around the world, including several world’s powerful politicians and celebrities, are acting against the upcoming Beijing Olympics, from delicate gestures to overt calls for boycott. Many see the recent anti-human rights-conduct of Chinese Authorities as a main cause for the heat in the current protest but a root-cause seems further beyond.

First it needs to be made clear that no one opposes the noble-spirited games of the Olympics. Most people also can agree that the pride and great benefits in hosting Olympics should be shared among people around the world. So it might be welcome when such a big country as China is to host the Olympic Games. But history tells us a case in which a rogue regime took advantage of Olympics to advance a sinister hidden ambition. The 1936 Olympics in Berlin under Hitler’s regime was the case. And now consider China’s case.

China has had an ambition to dominate the world since it was newly founded. China is a casual name for the People’s Republic of China which was established on the mainland by Chinese communists in 1949, distinct from Republic of China (Chinese Taipei or Taiwan) founded by Chinese nationalists on an off-shore island. A China map presented in “Brief history of modern China” published in Beijing in 1954 featured China’s borders that covered large parts of the former orient and central Asia belonging to the former Soviet Union and the whole Korean peninsula, Burma, Thailand, Laos, Viet Nam. Cambodia. Four years earlier China attacked and occupied the independent Tibet state, China’s neighbor in the west. In 1956 Chinese communist party central committee’s congress Mao Zedong, China’s founder, stressed: “We must become a world’s leading country in a field of culture, science, technology and industry. It is unacceptable that we do not succeed to be a superpower in few decades.”

In the two subsequent decades, China made every effort to realize that ambition but failed by conducting paranoid-like programs such as the “Great Leap”, “Four Modernizations” and “Cultural Revolution” that cost dozens of millions of lives and the devastation of the natural and social environment. From the post-Mao period until now, China’s hegemony seems less vocal but always firm. Deng Xiaoping, a successor of Mao, and regarded as the author of China’s opening in 1978, uttered his philosophy in a proverb-like statement: “it doesn’t matter if a cat is black or white”. This immoral philosophy has led China to economic growth by about ten percent for nearly two decades regardless of disastrous consequences to nature and society. The power for the ruler has been enhanced greatly but it is the reverse for people. A ruthless repression of pro-democracy students in Tiananmen Square in 1989 and a large-scale persecution of Falun Gong followers in 1999 are typical examples.

While newly escaping from the low-income list China has invested a great deal in military strength. The defense budget was stealthily growing for years. Now China has already a 2.3 million person military — the world’s largest. The figure officially pronounced for the increase in China’s defense budget last year was 17.8, and for this year 17.6 percent, up to $58.8 billion; military experts estimate a number over twice that announced by China. The Chinese navy has been equipped with new high-tech facilities and is regarded as the strongest in the region. Seemingly to assuage the world’s concerns China has conducted a series of deflecting tactics from taking limited part in unraveling international problems like North Korea’s nuclear threat, sending troops for the UN peacekeeping force in Liberia, and a recent agreement to establish a telephone link between its defense department and United States. Those tactics seemed to be bought even by Bush’s administration except the Pentagon. We want to believe in China but what we talk about is the fact that China is expanding flagrantly its control and invasion over the sea and islands of Vietnam – the Paracels and Spratleys — which are importantly strategic positions in international sea route; we think about China’s hostile behavior toward the Dalai Lama’s demand only for a real autonomy of Tibet; and China’s ambiguous attitude toward rogue regimes in Burma, Sudan, Iran, So it is obvious that China’s hegemony is advancing region-wide and what happens for the humankind if one day a violence-favoring ruler grows strong enough to dominate the world?

And back to the upcoming Olympics. Although China had conducted a great deal of political and economic lobbying, one important but intangible thing which helped China win the 2008 Olympics hosting right was the altruism of Humankind. One of the proofs for this conclusion is the right to host 2008 Olympics Games granted to Beijing seven years ago was preceded by the promise of China’s leaders, implicitly and explicitly, to improve its own poor human rights record. At the time the world, especially people in free-press countries which are powerful members in IOC, could not forget the tragic images of the 1989 Tiananmen Square, Falun Gong’s persecution or poor performance human rights reports…And it might have been sure that everyone hoped and expected the highly-ethical Olympics spirit would inspire the host country’s leaders’ mind toward less illiberal act. But so far the reality has shown the opposite.

The attempts of China’s leaders to make man-made wonderworks at any cost have caused fatal consequences. Until last month China’s authorities did not recognize the lost lives in building Olympics facilities and the exact death toll is still unknown, not to mention the anguish of displaced people. An irony for nature is that the Shunyi “water heaven” water park that can shoot 134 meters high, has been built on the dried-out remains of the Chaobai River and many athletes are considering using masks in the upcoming games. And as usual the Authorities have been making every effort to silence any citizen who dares to address real human rights issues, as was the case of a recent 3.5 year-prison sentence given to a 35 year-old man named Hu Jia for only his peaceful activism on AIDS and human rights issues. This disappointing reality has just made those who had supported Beijing hosting the Olympics feel completely betrayed. And the recent Chinese crackdown, causing some 140 Tibetan monks and civilians dead, only served as an additional drop to a brim-full glass of indignation. Altruism feels itself betrayed.

Though Polish P.M Donald Tusk, Czech President Vaclav Klaus, Estonian President Toomas Hendrik Ilves and German Chancellor Angela Merkel refused to attend Beijing Olympics Opening on August 08; though many like Reporteurs Sans Frontihre and the rights activist Mia Farrow vowed to continue protest; and though the Beijing Olympic Torch relay has been facing unwelcome waiting, the final outcome has to be seen. But one thing for certain is that the activism against the upcoming Beijing Olympics has been in the interests of bullied people, including about 1.3 billion in China, and for a friendly and peaceful future of Humankind.

Pham Hong Son
April 3, 2008

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”