Tôi chửi tôi, tôi chửi Chính phủ, chửi cả Đảng

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Là một thành viên của một dân tộc được xem là thông minh, cần cù, chịu thương chịu khó, quật cường, 4000 năm văn hiến, ấy vậy mà tôi không có được một đức tính của dân tộc là “thông minh”. Sao vậy? Tôi đã vấp ngã trong bán chác với bọn thương lái Tàu một lần, vì chúng nó ma mãnh siêu quá. Nhưng vấp ngã đến lần thứ mấy rồi tôi mới khẳng định lỗi tại tôi: tôi không nhìn xa hơn cái mũi của mình. Tôi thiếu thông minh viễn kiến.

Từ vụ nuôi ốc vàng vì bọn thương lái Tàu vừa bán ốc con với giá rẻ vừa thu mua ốc lớn với giá cao nên tôi bỏ bê ruộng nương để kiếm lợi. Được vài vụ chúng nó không mua nữa! Ốc vàng đành phải thải ra ruộng ra sông mà không cần biết chúng sẽ ra sao. Kết quả là ốc vàng ăn ngấu ăn nghiến ruộng vườn để sinh sôi nẩy nở. Trước đó tôi đã rơi vào vụ mua nuôi chim cút của Tàu để bán trứng lại cho chúng nó với giá cao. Được hời. Khi cút của nó đã bán ra hết rồi thì chúng cuốn gói đi biệt. Thế là gánh trên vai những đàn cút phải cho nó ăn hàng ngày với thức ăn luồn lậu từ Tàu, bao nhiêu tiền hời rồi lại đổ vào đấy cho đến khi hết tiền thì cút cũng chết mà trứng cũng thối.

Tôi chửi tôi vì chỉ thấy cái lợi trước mắt cho tôi đến khi bị ma giáo hiểm độc lần 1, lần 2, lần 3… mới chịu mở mắt.

Cũng với bọn thương lái Tàu, chúng nó tìm mua móng trâu, rễ quế vì móng trâu bọn Tàu thu mua giá hời hơn cả mua lại con trâu, còn rễ quế thì giá như vàng. Đâu chỉ mình tôi, làng làng xóm xóm thi nhau giết trâu bán móng, đào bới rễ quế.

Khi chúng ngừng mua thì cả làng ngơ ngác nhìn nhau, đành quay về nương rẫy thì ôi thôi còn trâu đâu nữa mà cày, quế rụi vì mất rễ. Lại đói. Thương lái Tàu sao khôn đáo để, chiêu của chúng vừa độc vừa thâm. Rồi đến vụ thu mua dừa, khoai lang…đất trồng lúa thành ruộng lang, vườn dừa để được giá hời với Tàu. Rồi cũng đùng một cái thương lái Tàu lại trốn biến mất. Trở lại trồng lúa đâu phải ngày một ngày hai. Chính quyền ở đâu, Đảng ở đâu? Dân ngu thì họ phải làm cho dân “sáng mắt sáng lòng” chứ.

Bây giờ mới ngộ ra. Đâu phải mình tôi không biết nhìn xa hơn mũi. Chính quyền cũng thế. Vì cái lợi trước mắt nên để bọn thương lái Tàu tha hồ vào ra, thu mua, ra chiêu như chỗ không người. Chúng lại gom ruộng lúa để trồng thanh long. Thanh long chúng làm gì không biết nhưng ruộng lại mất lúa, gạo thiếu xuất khẩu.

Cũng vì cái lợi trước mắt nên Tàu ra chiêu được ở cảng quân sự Cam Ranh, chỉ cách cảng 300m, vừa nuôi cá vừa dòm ngó. Đó là chiêu độc của thương lái gián điệp Tàu và chính quyền quân sự Cam Ranh đã mắc câu vì có món tiền béo bở chia nhau.

Vụ Bô Xít ở cấp nhà nước còn tệ hại hơn. Tiền của Tàu nên nhà thầu, công nhân phải là của Tàu, vật liệu xây cất từ cái bô, cái ống nhổ cũng đưa từ Tàu sang. Khoáng sản khui ra thì cứ về Tàu.

Nếu chiến tranh xảy ra thì chúng nó đã có đầu cầu ngay nơi vùng chiến lược, thông qua con đường tiếp tế Miên, Lào để đánh vào lưng chúng ta. Chúng nó sẽ phá hồ thải Bô Xít để chất thải chảy ra tràn ngập, hủy diệt chúng ta dài hạn, hiểm độc. Bô Xít là quả bom tạ của Tàu đặt sẵn ở đấy, trước mũi và có sự tiếp tay của chính quyền. Nếu Chính quyền không có lời thì ít ra lãnh đạo chính quyền được hời. Họ cũng không nhìn xa hơn mũi như tôi. Đó là chưa kể đến các vụ thuê đất đầu nguồn chiến lược cho Tàu.

Tôi chửi chính tôi, tôi chửi Chính quyền, rồi tôi chửi cả Đảng. Đảng ta thông minh, thần thánh mà sao không làm “sáng mắt, sáng lòng” cho dân, cho Chính quyền, để cứ rơi vào cái bẫy ma giáo độc hiểm của thương lái Tàu vì lợi nhuận riêng tư.

Một đảng viên nói rằng Đảng cũng còn rơi vào bẫy ma giáo của Tàu thì “sáng mắt, sáng lòng” cho ai. Vụ Thành Đô, từ Tổng bí thư, Chủ tịch nước, đến nguyên Thủ tướng Phạm văn Đồng đều luồn trôn vào cái bẫy quá dễ dàng.

Một cán bộ cao cấp về hưu thì lắc đầu không tán thành: “Đảng ta tài tình, bách chiến bách thắng thì làm sao mà vào bẫy của ai. Biết đấy chứ, nhưng ta có lợi khác mà ít ai biết”. Lợi gì thì cán bộ cao cấp lắc đầu quầy quậy, không mở miệng. Lợi cho đất nước thì sao không dám mở miệng? Đảng lại được giá hời chứ còn lạ gì.

Đến khi Đảng rước từ Tàu về “16 chữ vàng” thì ông Nguyễn Phú Trọng được hời và Tàu thì ngang nhiên chiếm biển, lấn đảo, đặt giàn khoan.

Giàn khoan được bọn Tàu khịa đặt ngay trên mũi của các lãnh đạo Việt Nam. Lòng dân căm phẫm đến cực độ đòi Chính quyền kiện chúng nó ngay lập tức. Anh Ba X(ạo) tuyên bố ngon lành phải kiện chúng nó nhưng đẩy trách nhiệm về Bộ Chính Chị . Bộ Chính Chị không dám kiện và câu giờ: nào là kiện thì sợ làm vỡ bát nước đầy, nào là phải chọn thời điểm thích hợp nhất để kiện, nào là chỉ nên xem hàng xóm nặng tiếng với nhau mà thôi, nào là giàn khoan cũng như giàn bầu bí, hết mùa hết bí thì giàn khoan cũng sẽ đi chổ khác thôi.

Tôi chửi cha luôn cái bọn quân đội, chưa có nước nào mà quân đội sướng như ở nước ta. Quân đội nước ta lãnh lương ăn hưu, nhưng chỉ xui tàu cá của dân và hải giám ra chịu trận, còn quân đội co ro gìn giữ hòa bình để phát triển tham nhũng. Có đồng chí binh nhì bị chửi ức trả lời rằng: nhưng cấp trên không cho đánh thì chị phải chửi ba đời tam đại cấp trên chứ quân đội tội tình gì…

Tôi vừa chửi tôi, vừa chửi Đảng, chửi tôi một, chửi Đảng mười với tất cả ngôn từ mượn của bà mất gà. Nào là “con quạ mắt xanh mỏ đỏ, móng thép bấu vào mắt để cho cho nó thành đui, thành mù kẻ cắp gà tao”. Nặng hơn chứ, tôi sẽ chửi thêm rằng đui mù sớm trở thành “G e n” truyền cho con cháu chúng nó đui mù suốt kiếp, dù có nằm trên đống vàng do tổ tiên chúng tham nhũng để lại… Bà mất gà chửi vì bà mất con gà, còn tôi thì mất cả biển đảo của cha ông, của con cháu. Mất đời đời. Phải chửi nặng hơn đi chứ. Tôi chửi tôi, chửi chính quyền và chửi cả Đảng quanh năm suốt tháng. Đảng không làm cho tôi “sáng mắt sáng lòng”. Chồng tôi trừng mắt nhìn tôi: “Em chửi thế ở nhà chỉ có anh nghe, chứ ai vào đấy” vì vậy tôi xin đăng bài này cho Đảng, Chính quyền cùng nghe.

Nguyễn Tố Nga

Nguồn: Blog Dân Quyền

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Giới thạo tin cho rằng “lò” có thể sẽ đốt cả bà Trương Thị Mai (phải), thường trực Ban Bí thư kiêm trưởng Ban Tổ chức Trung ương đảng. Ảnh minh họa: Hoang Dinh Nam/ AFP via Getty Images

Vỡ bình, đất nước sẽ ra sao?

Công cuộc đốt lò của ông Nguyễn Phú Trọng cho đến nay, chẳng những đã thất bại, đã không trị được cội rễ của tham nhũng mà còn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta. Rải rác đã có lời đồn đoán phen này không chừng chủ lò lại biến thành củi vì “trách nhiệm chính trị của người đứng đầu” khi hàng loạt đảng viên cao cấp – đảm nhiệm từ chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, phó thủ tướng, bộ trưởng, bí thư, chủ tịch tỉnh đến tướng tá quân đội và công an – bị cách chức, bị tống giam đến mức “đã đủ nhân sự lập một chính phủ trong tù!”

Báo cáo viên đặc biệt của LHQ về tình trạng của người bảo vệ nhân quyền. Ảnh: Srdefenders

Báo cáo viên đặc biệt LHQ: Hà Nội cần chấm dứt đàn áp nhân quyền một cách có hệ thống

Hà Nội cần chấm dứt việc đàn áp một cách có hệ thống và sử dụng các điều luật bị cho “nguỵ tạo” để bắt giam các nhà hoạt đông bảo vệ nhân quyền.

Đây là khuyến nghị của một số các tổ chức nhân quyền quốc tế cùng với quan chức Liên Hiệp Quốc và dân biểu Thuỵ Sỹ lên tiếng nhân dịp Việt Nam tham dự phiên Kiểm điểm định kỳ phổ quát (UPR) vào ngày 7/5/2024.

UPR 2024 – 5 năm nhìn lại tình hình nhân quyền tại Việt Nam

Universal Periodic Review, được gọi tắt là UPR, tức Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát là một cơ chế của Hội đồng Nhân quyền LHQ (UNHCR), được thiết lập từ năm 2006, nhằm cải thiện tình hình nhân quyền ở mỗi quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc. Để đạt được mục đích này, Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát thực hiện việc kiểm tra, đánh giá hồ sơ nhân quyền của mỗi quốc gia, và đưa ra khuyến nghị cho các vi phạm nhân quyền ở bất cứ nơi nào chúng xảy ra.

Vào ngày 7/5/2024 tới đây, tình hình nhân quyền Việt Nam được kiểm điểm trước Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát, chu kỳ thứ tư.