Giải mã khi nào biểu tình được yêu

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Sau khi bà con ta, người bị xích cửa nhốt trong nhà, người bị giữ ở đồn công an, người bị đánh tả tơi trên đường phố vì tội biểu tình ngày 18/5/2014, ai nấy đang ngồi gãi đầu gãi tai suy nghĩ không nguôi.

Tại sao cũng cậu công an ấy mới 7 ngày trước, tức hôm 11/5/2014, đứng yên “bảo vệ” người biểu tình vì biển đảo tổ quốc, nhưng hôm 18/5/2014 lại hung dữ “bạo vật” cũng người biểu tình vì biển đảo tổ quốc đến thế. Đâu là sự khác biệt?

Tốn cơ man nào là trà nước, kể cả nước miếng, chúng tôi mới bật ra được các lời giải. Xin chia sẻ với bạn đọc thế này.

Về thắc mắc tại sao trong cuộc biểu tình mềm mại ngày 11/5, đảng cho phép ghi biểu ngữ “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”, nhưng đến ngày 18/5, đảng lại cho anh em công an đáng tóe khói đứa nào cầm những câu “Phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa, Trường Sa”?

Hoá ra tại chúng tôi chậm hiểu thôi. Khi ráp 2 tuần lại, chúng ta mới chợt hiểu thông điệp và lòng quảng đại của lãnh đạo: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam NHƯNG ai muốn lấy thì cứ lấy.

Về thắc mắc tại sao quanh cuối tuần 11/5 các buộc mít tinh trong phòng lạnh khiến bà con sướng quá ngủ gà gật và những cuộc biểu tình cho các em ngồi dưới đất hát tình ca ngoài trời đều được xem là HỢP PHÁP, còn các cuộc biểu tình la hét khàn cổ trên đường phố ngày 18/5 đều bị xem là BẤT HỢP PHÁP?
Nghĩ mãi chẳng ra, may mà nhà có thằng cháu đang học luật nó giảng giải: Đất nước ta đã có luật về trình diễn kịch nghệ, nhưng chưa có luật về biểu tình.

Về thắc mắc tại sao các bác dự những buổi 11/5 phải theo tổ dân phố đến đúng ca, bảo ngồi đâu ngồi đấy, rồi muốn ngồi làm gì cũng được miễn đừng nói, khi có người vỗ tay thì vỗ tay, tuyệt đối không đưa biểu ngữ vào hội trường vì đã có người lo, … thì được báo đài mô tả là YÊU NƯỚC TỰ GIÁC; còn chúng tôi tự kiếm xe đi, tự viết biểu ngữ, tự gào lên phản đối, tự kiếm nước uống, tự dìu bạn bè bị đánh về, … thì vẫn bị lãnh đạo đảng bảo là DO BỊ KÍCH ĐỘNG?

Câu này thì có bác cựu đảng viên cùng bàn ngạc nhiên trợn tròn cả mắt (thường ngày hí lắm cơ) hỏi lại tại sao dễ thế mà chúng tôi không hiểu, vì: Yêu Nước và Yêu Tổ Quốc XHCN là 2 phạm trù không thể nhầm lẫn được.

Về thắc mắc tại sao lãnh đạo ròng rã cả thập kỷ tuyên truyền, giáo dục dân chúng về 16 chữ vàng, 4 tốt của tình hữu nghị ngàn đời, rồi đến các quan chức lớn như Đại sứ Nguyễn Văn Thơ, Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh và nhiều vị khác liên tục thề độc rằng “VN quyết không ăn ở 2 lòng với TQ”, nhưng lãnh đạo Đảng lại cho tổ chức các cuộc biểu tình, dù là mềm mại, ngày 11/5?

Câu hỏi này thì chúng tôi có thể dựa vào báo đài nhà nước là giải đáp được. Chính thức trên báo đảng, tính đến ngày 11/5, đã có 14 cuộc liên lạc giữa các quan chức Việt Nam với đối tác Trung Quốc. Bộ Ngoại Giao còn nói: chỉ riêng Bộ Trưởng Phạm Bình Minh đã gọi 20 lần cho phía Trung Quốc tuy không nói với cấp nào. (Con số 14 mà báo chí tường thuật chắc đã cẩn thận trừ ra các lần Ngoại Trưởng Bình Minh gọi điện thoại mà quên cắm dây như một số hình ảnh báo chí đã chụp được và đăng tải.) Dù sao thì 14 lần, do nhiều cấp và từ nhiều bộ thực hiện, để trình bày lý do và xin phép cho cuộc biểu tình ngày 11/5 cũng đủ để Bắc Kinh cảm thông cho cái khó của lãnh đạo Việt Nam. Bằng chứng là khi Đồng chí Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng gọi sang xin lỗi sau ngày biểu tình 11/5, Chủ tịch Tập Cận Bình đã không nhận điện thoại nữa vì đã nói tha lỗi nhiều lần lắm rồi.

Sau hết, về thắc mắc tại sao công an làm ngơ để cho nhóm bạo động tại Bình Dương tha hồ đập phá cả ngày trời rồi mới thủng thẳng bò đến, nhưng công an đủ loại lại kéo ra tràn ngập đường phố Hà Nội, Huế, Vinh, Sài Gòn từ đêm hôm trước để chận, đón đầu rồi đánh ngay những người biểu tình yêu nước ôn hòa ngày 18/5?

Câu này phải nhờ một bác cựu cán bộ công an giải mã chúng tôi mới hiểu: Nguyên nhân không nằm ở chỗ ôn hòa hay bạo động. Vấn đề là bảo dân biểu tình về thì chúng chẳng chịu về; còn đám bạo động thì gọi chúng nó quay trở về đồn lúc nào cũng được!

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ông Tô Lâm (trái) và ông Vương Đình Huệ. Ảnh: Thanh Niên

Về cuộc tranh giành quyền lực ở Ba Đình

Tin đồn mới nhất cho biết ông Huệ vẫn kiên cường chống trả, chưa chịu buông giáo đầu hàng dù tay chân thân tín đã bị ông Lâm tóm gọn. Có thể ông Huệ còn trông mong vào sự cứu viện của hoàng đế Tập Cận Bình bên Tàu. Nhưng trận đấu chỉ giằng co thêm một vài ngày nữa thôi, vì theo quy định của đảng CSVN, ông Huệ khó mà tránh được tội liên đới “trách nhiệm của người đứng đầu” khi các đàn em sa vào vòng lao lý, chưa kể ông Lâm còn nhiều độc chiêu sẽ tiếp tục tung ra để buộc ông Huệ phải cởi giáp quy hàng.

Lính hải quân Campuchia tại căn cứ hải quân Ream ở Preah Sihanouk trong một chuyến thăm do chính phủ tổ chức hôm 26/7/2019. Ảnh minh họa: AFP

Quân cảng Ream và Kênh đào Funan của Campuchia: nỗi lo lớn đối với Việt Nam

Hôm 18/4/2024, Chương trình Sáng kiến minh bạch hàng hải Châu Á (AMTI) của Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) công bố thông tin về hai tàu hải quân Trung Quốc đã đậu ở căn cứ hải quân Ream của Campuchia trong hơn bốn tháng…

Từ đó, AMTI đặt câu hỏi liệu sự hiện diện thường trực của hải quân Trung Quốc tại quân cảng Ream đã được thiết lập trên thực tế hay mới chỉ là “lời đồn.”

Theo các chuyên gia, sự kết hợp giữa quân cảng Ream và kênh đào Phù Nam [Funan Techo] có thể tạo mối đe dọa an ninh truyền thống (quân sự) và an ninh phi truyền thống (môi trường, kinh tế, chính trị) đối với Việt Nam.

HRW đưa ra lời kêu gọi trước dịp diễn ra tiến trình Rà soát Định kỳ Phổ quát (UPR) chu kỳ IV đối với Việt Nam ngày 7/5/2024. Nguồn: HRW

HRW kêu gọi LHQ gây áp lực để Việt Nam cải thiện nhân quyền

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền hôm 22/4 hối thúc các quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc nên tận dụng đợt rà soát hồ sơ nhân quyền sắp tới của Việt Nam tại Hội đồng Nhân quyền LHQ để gây áp lực buộc Hà Nội chấm dứt đàn áp những người bất đồng chính kiến và các quyền cơ bản.