Xin đừng mãi lợi dụng “nỗi đau da cam” của người dân

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Lời nói đầu: Tôi viết những dòng này không phải để đả kích những nạn nhân dioxin đang đau khổ, với tôi họ là những người hết sức cần được cảm thông và chia sẻ. Tôi viết những dòng này để kêu lên rằng “Người lớn ơi” xin đừng lợi dụng nỗi đau của họ để phục vụ cho những mưu đồ không trong sáng của mình, làm như thế là không đạo đức mà nói đúng hơn: đó là một tội ác!!!

Mấy ngày nay, trên các phương tiện thông tin của nhà nước CHXHCNVN tràn ngập các thông tin về “nỗi đau da cam”, nào là các phim về những nạn nhân dioxin, nào là công luận thế giới, nào là quyên góp ủng hộ đồng bào, gặp gỡ trực tiếp v.v… nói chung lại là đủ các kiểu khai thác “chủ đề hot” dựa trên “nỗi đau da cam” của người dân.

Việc đầu tiên, năm nào tôi cũng thấy có những quyên góp tiền của để ủng hộ cho những nạn nhân, số tiền thu được theo công bố không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, tuy nhiên sau đó, số tiền này đã được sử dụng như thế nào, vào những việc gì, bao nhiêu % thực sự đến tay những nạn nhân cần chúng? không hề ai biết, không hề có một sự công khai nào, và năm sau cũng lặp lại y như năm trước. Trước những hiện tượng bớt xén tiền cứu trợ, tiền tại trợ Tết của người nghèo xảy ra trong thời gian gần đây chúng ta có quyền đặt câu hỏi liệu rằng có trường hợp nào bớt xén tương tự xảy ra với số tiền đóng góp hay không? Có ai có thể trả lời cho tôi câu hỏi này?

…tại sao nhà nước không thu hồi lại toàn bộ số tiền thất thoát và trích 10% cho số thu đó cho hoạt động nhân đạo…

Vấn đề thứ 2, số tiền huy động toàn dân đóng góp hàng năm khoảng vài chục tỷ, quả thật là một số tiền lớn nếu so với sự đóng góp của toàn dân, nhưng so với số tiền thất thoát ở các công ty, tập đoàn của nhà nước mà chúng ta được nghe chính từ các báo chí lề phải của Việt Nam công bố thì quả thật chỉ là phẩn lẻ của số tiền chẳng hạn một vài đường link sau có thể cho bạn thấy rõ các con số đó:

Như vậy, tôi muốn hỏi thay vì huy động sức đóng góp của nhân dân, doanh nghiệp… thì tại sao nhà nước không thu hồi lại toàn bộ số tiền thất thoát và trích 10% cho số thu đó cho hoạt động nhân đạo này có phải tốt hơn không, vì tiền đó cũng là tiền thu thuế của dân cơ mà. Phải chăng “người ta” cố tình bày ra những buổi lạc quyên này vì một lý do nào khác ngoài nhân đạo?!

Vấn đề thứ 3 tôi muốn nêu ra ở đây, tại sao năm nào chúng ta cũng yêu cầu Chính phủ Hoa Kỳ có trách nhiệm với những nạn nhân của mình, chúng ta cũng đã kiện lên tòa án Hoa Kỳ để đòi bồi thường v.v… nhưng không được đáp ứng và chúng ta nói rằng Chính phủ Hoa Kỳ không tôn trọng sự thật … Nhưng xin hỏi cái “sự thật” mà chúng ta đưa ra có đủ đảm bảo để chính phủ Hoa Kỳ tin rằng đó là “sự thật”, hay là “sự thật” như kiểu phóng viên Ben Stocking bị đánh chảy máu ở Hà Nội, “sự thật” theo kiểu một cán bộ tôn giáo trả lời phỏng vấn nước ngoài là vì dân số tăng nhiều nên phải thu hẹp diện tích sử dụng của cơ sở tôn giáo… Chúng ta chưa thắng trong “vụ kiện vì công lý” phải chăng vì chứng cứ chúng ta chưa vững? Xin hỏi thật các vị lãnh đạo rằng có vị nào dám đảm bảo rằng các nạn nhân được đưa qua Hoa Kỳ tham gia vụ kiện 100% là nạn nhân của chất dioxin, rằng các thương tật của họ, các dị dạng của họ không hề do một nguyên nhân nào khác như tác động của gạo mốc, của thuốc tăng lực trong lương khô 702 của “nước lạ”, của thuốc sốt rét uống triền miên từ năm này qua năm khác, của cuộc sống nơi rừng sâu nước độc v.v… tôi nghĩ là không có ai dám khẳng định điều đó. Mà nếu vậy, thì rõ ràng chứng cứ của chúng ta chưa vững, chúng ta phải tự trách mình trước, tại sao hàng bao nhiêu tiến sĩ, thạc sỹ của chúng ta không chung sức nghiên cứu để đưa ra được một cái bằng chứng hết sức thuyết phục thay vì cứ hàng năm đem nỗi đau của nhưng nạn nhân đó ra để kiếm chút lòng thương của bè bạn năm châu?

xin đừng mang những đau khổ của họ làm bình phong cho những “toan tính chính trị” của những “người lớn”

Vậy đó, tôi không muốn khắc vào nỗi đau của những người được coi là nạn nhân của dioxin, tôi cảm thông và chia sẻ với những đau khổ của họ. Nhưng xin đừng mang những đau khổ của họ làm bình phong cho những “toan tính chính trị” của những “người lớn”, làm như thế không phải là cảm thông mà là tội ác, là sự trục lợi tàn nhẫn trên nỗi đau của người khác.

Xin hãy noi gương của người Nhật, hàng trăm ngàn người Nhật là nạn nhân của 2 quả bom nguyên tử của quân đội Mỹ, hàng năm – vào ngày 9/8 – người Nhật vẫn tổ chức những buổi lễ tưởng niệm những nạn nhân này, nhưng họ không tưởng niệm để giáo dục lòng căm thù cho thế hệ trẻ, mà họ tưởng niệm để nhắc nhở mọi người trên thế giới đừng bao giờ để xảy ra một thảm họa tương tự như thế ở bất kỳ đâu trên trái đất này.

Ước gì thế hệ trẻ Việt Nam có thể có được suy nghĩ như một thanh niên Mỹ viết cho người yêu đã mất của mình trong biến cố 11/9: “Vì anh không còn em để yêu, nên anh phải học yêu cả thế giới này” thay cho những suy nghĩ căm thù mà họ học được dưới nền giáo dục XHCN ưu việt.

Nguồn: http://www.dcctvn.net/news.php?id=4781

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Từ trái sang phải: Trương Thị Mai - người vừa bị "cho thôi giữ các chức vụ," Nguyễn Xuân Phúc, Trương Hòa Bình và Đinh Thế Huynh. Ảnh chụp ngày 20/07/2016. Ảnh: AP - Hau Dinh

Việt Nam: Thêm một ủy viên Bộ Chính trị phải từ chức

Hôm qua, 16/05/2024, Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam đã bầu bổ sung 4 ủy viên sau khi một ủy viên khác là bà Trương Thị Mai phải từ chức và nghỉ việc.

Giữ chức thường trực Ban Bí thư và trưởng Ban Tổ chức Trung ương từ năm 2023, bà Trương Thị Mai như vậy là ủy viên thứ 3 trong Bộ Chính trị phải từ chức chỉ trong vòng hai tháng, sau Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng trong tháng Ba và Chủ tịch Quốc Hội Vương Đình Huệ trong tháng Tư.

Bà Trường Thị Mai vừa được cho thôi chức Thường trực Ban Bí thư, uỷ viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam hôm 16/5/2024. Ảnh: RFA

Đại tướng Lương Cường thay bà Trương Thị Mai làm thường trực Ban Bí thư

Đại tướng Lương Cường – Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, được Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam vào ngày 16/5 chính thức phân công thay cho bà Trương Thị Mai làm thường trực Ban Bí thư. 

Tại Hội nghị TƯ 9, Đại tướng Lương Cường ngồi ghế chủ tọa cùng với TBT Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Phạm Minh Chính. Đây là điều gây chú ý vì tại Hội nghị Trung ương 8 khai mạc hồi tháng 10/2023 có đến năm người, gồm: bà Trương Thị Mai, Võ Văn Thưởng, Nguyễn Phú Trọng, Phạm Minh Chính và Vương Đình Huệ.

Quang cảnh buổi Hội thảo UPR do Việt Tân cùng các Tổ chức ACAT, Freedom House, Destination Justice, Media Defence, RSF, Hội Anh Em Dân Chủ và COSUNAM phối hợp tổ chức lúc 3 giờ chiều ngày 6/5/2024 tại Geneva, Thụy Sĩ. Ảnh: Việt Tân

Bản tin Việt Tân – Tuần lễ 12 – 19/5/2024

Nội dung:
– Vận động quốc tế và biểu tình trước phiên Kiểm điểm Định kỳ UPR tại Geneva, Thụy Sĩ;
– Vận động bảo vệ quyền lợi của người H’Mông tại Bộ Ngoại giao Hòa Lan;
– Cựu Tù nhân Lương tâm Châu Văn Khảm gặp gỡ đồng hương tại Quận Cam, California.

Quang cảnh buổi Hội thảo ‘Hứa hẹn của Hà Nội, Thực trạng Nhân quyền tại Việt Nam’ tổ chức hôm 6/5/2024 tại Geneva, Thụy Sĩ - một ngày trước phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát tình hình nhân quyền VN (UPR Vietnam, 4th Cycle)

Những dấu ấn từ Hội thảo UPR ở Geneva, Thụy Sĩ

Sébastien Desfayes, luật sư, dân biểu và chủ tịch COSUNAM, nhắc lại rằng năm 2019, Việt Nam đã chấp nhận 83% các khuyến nghị của cộng đồng quốc tế. Nhưng 5 năm sau (2024), tình hình đối với những người bảo vệ nhân quyền ngày càng xấu đi. LS Desfayes không tin rằng Hà Nội sẽ tự động thay đổi “trở nên tốt hơn” sau UPR 2024. Mà nhà nước Việt Nam sẽ chỉ giảm bớt đàn áp khi bị áp lực.

“Tình hình nhân quyền sẽ không được cải thiện từ phía nhà nước Việt Nam, mà sẽ phải nhờ vào sự tranh đấu của chúng ta, và điều chắc chắn là chúng ta sẽ tiếp tục đấu tranh cho nhân quyền ở Việt Nam,” Luật sư Sébastien Desfayes kết luận.