Việc xây đảo nhân tạo của Trung Quốc thiếu lô-gích chiến lược

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

28/10/2015

Hải quân Hoa Kỳ tuần này đã giữ lời hứa thách thức chủ quyền của Bắc Kinh tại Biển Đông. Khi gửi chiến hạm đi xuyên qua vùng 12 hải lý của đảo nhân tạo mà Trung Quốc dựng lên, Washington muốn nhấn mạnh là Hoa Kỳ không công nhận chủ quyền lãnh hải cách lục địa Trung Quốc cả ngàn dặm. Bắc Kinh thì phản ứng tru tréo lên với chuyến đi của tàu USS Lassen – cáo buộc Hoa Kỳ hành xử bất hợp pháp và kêu gọi ngưng ngay những hoạt động “nguy hiểm” và “khiêu khích”.

Bất cứ chỉ dấu xung đột quân sự nào giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới, và cả hai đều có trang bị vũ khí hạt nhân, cần phải được quan tâm nghiêm trọng. Cả hai phía đều phải có trách nhiệm tiếp tục với sự cẩn trọng cần thiết. Tuy nhiên Hoa Kỳ là phía có được lý lẻ của luật pháp quốc tế và tiền lệ khi thách thức chuyện xây đảo nhân tạo để có được lãnh hải. Ngược lại, khi giành lấy chủ quyền trên Biển Đông bằng cách xây đảo nhân tạo, thay vì đi theo khuôn khổ luật pháp quốc tế, Bắc Kinh có nguy cơ phạm lỗi chiến lược mà hệ quả sẽ là làm xáo trộn môi trường giao dịch yên ổn có lợi cho họ bấy lâu nay.

Một số đồng minh của Hoa Kỳ thì lo là Washington hành xử khiêu khích không cần thiết. Một lập luận cho là không có chứng cớ gì Trung Quốc sẽ dùng chủ quyền trên biển để làm gián đoạn sự tự do hải hành trong vùng Thái Bình Dương. Một lập luận khác là, trong vai trò của một cường quốc đang trổi dậy, Trung Quốc một cách tự nhiên tìm cách thiết lập một vùng ảnh hưởng quanh các xứ láng giềng – cưỡng lại là vô ích và nguy hiểm.

Tuy nhiên Washington đã làm đúng khi không chấp nhận ý niệm “tầm ảnh hưởng” Trung Quốc cho phép họ tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải với các xứ láng giềng – và cũng không thể đứng vững với luật lệ quốc tế. Nếu Trung Quốc mặc tình làm theo ý mình thì sẽ tạo tiền lệ nguy hiểm cho toàn cầu – đặc biệt là sau vụ Nga sát nhập vùng Crimea bất hợp pháp.

Còn Bắc Kinh thì có thể thiệt hại khi đeo đuổi một chính sách nhắm vào uy tín và thể diện quốc gia mà thiếu lô-gích chiến lược nền tảng. Là quốc gia xuất khẩu hàng hoá và cũng là nước nhập khẩu dầu lớn nhất thế giới, Trung Quốc có lý do để lo lắng về an ninh của tuyến đường hàng hải cung cấp cho nền kinh tế. Nhưng ngay cả khi họ có thể biến nguyên vùng Biển Đông thành một hồ riêng của Trung Quốc, Bắc Kinh vẫn không thể bảo đảm an ninh cho tuyến đường hàng hải – bởi vì nó kéo dài tới tận Ấn Độ Dương và Vịnh Ba Tư (Persian).

Đổ tiền bạc vào hải quân Trung Quốc và xây thêm hỏa tiễn mới để đe dọa các hàng không mẫu hạm tượng trưng cho quyền lực của Hoa Kỳ trong vùng Thái Bình Dương, có thể khơi mào cho sự đối chọi không cần thiết với Hoa Kỳ. Nhưng nó vẫn không giải quyết gì được vấn đề an ninh nền tảng của Trung Quốc.

Con đường khôn khéo hơn cho Trung Quốc là bám theo công thức đã hữu hiệu trong 40 năm qua. Họ nên dựa vào lợi ích hỗ tương của toàn cầu hóa để làm sự bảo đảm tốt nhất cho mọi phía gìn giữ sự tự do hải hành. Nỗ lực của Trung Quốc phát triển Con Đường Tơ Lụa mới xuyên qua Trung Á về phía Âu Châu và Trung Đông sẽ cung cấp một tuyến đường vận chuyển khác hơn tuyến đường biển.

Sự trổi dậy của Trung Quốc luôn có thể gây căng thẳng với Hoa Kỳ, quốc gia mạnh nhất trên thế giới. Chuyến công tác Biển Đông của Hải Quân Hoa Kỳ là một thử nghiệm mới quan trọng trong mối quan hệ. Cả hai phía bây giờ phải có nỗ lực để xoa dịu căng thẳng. Mối quan hệ xấu đi giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới chẳng có ích lợi gì cho ai cả.

Radio Chân Trời Mới – Hoàng Thuyên lược dịch

Nguồn: Financial Times

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu trước báo chí sau cuộc hội đàm với Tổng thống Mỹ Joe Biden tại trụ sở Trung ương đảng CSVN ở Hà Nội, Việt Nam, ngày 10/09/2023. Ảnh: AP - Luong Thai Linh

Báo chí Việt Nam chính thức thông báo tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng từ trần

Còn ông Michael Tatarski, chủ trang Web thời sự Vietnam Weekly bằng tiếng Anh, đăng độc lập ở Sài Gòn, cho rằng theo quan sát của ông về cuộc chuyển giao quyền lực sau khi ông Trọng tạ thế, câu hỏi lớn hơn cả là cách Việt Nam đối xử với xã hội dân sự, việc kiểm soát Internet, các thảo luận mở, và việc kiểm duyệt văn hóa.