Bất Thường Trong Chuyện Phát Hành Giấy Bạc Mới

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
JPEG - 55.5 kb

Ngày 7/6/2007, các cơ quan truyền thông nhà nước CSVN loan tin cho hay, kể từ ngày 1/9/2007 hai loại tiền giấy cotton lệnh giá 50.000 và 100.000 sẽ không còn giá trị sử dụng nữa. Lý do tại sao lại bỏ hai loại giấy tiền này đi, các báo đài không nói rõ mà chỉ cho biết rằng đó là chủ trương đã được ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tưóng chính phủ phê chuẩn từ ngày 18/5/2007.

Theo các chuyên gia ngân hàng thế giới thì chuyện thay một loại giấy bạc cũ bằng một loại giấy bạc mới có cùng chung một lệnh giá là chuyện bình thường, nhưng chẳng phải vì thế mà loại giấy bạc cũ muốn thâu hồi lại không còn giá trị sử dụng, phải đem ra ngân hàng đổi. Khi cấm không cho lưu thông, sử dụng một loại giấy bạc nào đó nữa thì loại giấy bạc đó phải có vấn đề, hoặc là phát hiện có điểm sai trong việc in ấn hoặc là dễ bị làm giả… Còn nếu như chỉ vì mục đích muốn thâu hồi loại giấy bạc cotton để thay bằng loại giấy bạc polymer thì không cần phải phê chuẩn một sắc lệnh, nó sẽ tạo nên một sự xáo trộn không cần thiết. Ngân hàng trung ương nhà nước chỉ cần tiến hành các việc như sau là đủ: không tiếp tục in và phát hành loại giấy bạc đó nữa, khi giấy bạc cũ trở lại ngân hàng thì thâu hồi lại, đem đi hủy cho đến khi nào đủ số.

JPEG - 37.5 kb

Tại sao ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn nhắm mắt phê chuẩn cái chuyện này, khi theo lời của ông Mai Quốc Bình, Phó tổng thanh tra chính phủ, thố lộ cho biết rằng trong hồ sơ trình Bộ chính trị về đề án bộ tiền mới, Ngân hàng nhà nước (NHNN) đề xuất phương án sử dụng kết hợp cả hai loại giấy cotton và polymer, nhưng khi trình Thủ tướng phê duyệt đề án, NHNN chỉ đề xuất dùng toàn bộ bằng giấy polymer và không thấy báo rõ với Thủ tướng về sự khác nhau này để Thủ tướng biết và quyết định hoặc nếu thấy cần thiết thì xin lại ý kiến Bộ chính trị. Ông Bình chắc chắn chẳng dám nói về khả năng yếu kém của thủ trưởng mình là ông Nguyễn Tấn Dũng, mà tự đổ mọi trách nhiệm lên đầu NHNN. Trước khi kết luận đây là khuyết điểm lớn của NHNN, ông Bình nhấn mạnh rằng: một điều đáng nói là quá trình xây dựng trình duyệt và tổ chức thực hiện đề án là công việc hệ trọng của ngành ngân hàng, nhưng không được Thống đốc đưa ra thảo luận trong tập thể lãnh đạo và Ban cán sự đảng NHNN. Ở đây, người ta có thể cho rằng có gì đó không rõ ràng thì khuyết điểm trách nhiệm này thuộc về Thống đốc, Bí thư Ban cán bộ đảng NHNN.

Sau đó, ông Bình trấn án dư luận bằng câu: Tuy nhiên việc sử dụng toàn bộ bằng giấy polymer cho bộ tiền mới lúc đầu thực hiện có gặp một số khó khăn, nhưng đã dần đưọc khắc phục và không gây ra hậu quả xấu về kinh tế.

JPEG - 2.3 kb

Chuyện đã như thế thì đương nhiên cái ghế Thống đốc NHNN của ông Lê Đức Thúy sẽ bị lung lay. Thật ra ông Thúy có bị mất chức thì cũng đúng vì ông ta là một trong những quan chức lớn tham nhũng, hối lộ khét tiếng qua một số vụ không thể nào che đậy được bị đưa lên mặt báo. Chẳng hạn như vụ căn nhà số 6 đường Lý Thái Tổ, Hà Nội vào cuối tháng 10 năm ngoái. Lúc đó các quan chức lớn trong các Vụ, Cục của NHNN suốt ngày đến sở chỉ bàn tán chuyện căn nhà đó và ai cũng nhận xét rằng cho dù “anh Thúy đã trả lại nhà rồi nhưng mọi chuyện chưa chắc đã yên”.

Nhưng thay ông Thúy bằng ông nào thì cũng vậy, tình trạng tiêu cực trong ngành ngân hàng vẫn y nguyên. Chính ngay ông Trần Văn Tuyển (Tổng thanh tra chính phủ) thú nhận rằng: tham nhũng, tiêu cực nhiều ở cấp trung ương. Chắc chắn những ngày tới, ông Thống đốc Lê Đức Thúy sẽ bị búa rìu từ các cấp trên bổ xuống đầu mạnh hơn nữa với nhiều lời tố cáo ông ta phạm vào nhiều sai phạm nghiêm trọng như thiếu trách nhiệm, tiêu cực… Tất cả chỉ để che đậy cho cái dốt của ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng Việt Nam, chứ sai phạm như ông Thúy thì đầy dẫy ở Trung ương CSVN.

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh minh họa: VNTB

Đừng vội mừng khi Chính phủ lại tăng lương dồn dập

Tăng lương cơ bản chỉ dành cho công nhân viên nhà nước và sẽ đem đến niềm vui cho một nửa đồng bào cả nước nhưng cũng [sẽ] làm cho một nửa đồng bào cả nước trong khu vực tư nhân và lao động tự do méo mặt. Lương tăng nhưng lạm phát cũng sẽ không đứng im hay chỉ trong tầm mục tiêu.

Vietnam Airline "cân nhắc" việc mua máy bay C919 Trung Quốc. Ảnh chụp trang nguoiquansat.vn

Tính mạng người dân Việt Nam không phải thứ để đem ra gỡ khó cho Vietnam Airlines

Theo thông tin từ nguoiquansat.vn đưa tin, do thiếu máy bay nghiêm trọng, Vietnam Airlines cân nhắc mua tàu bay từ Trung Quốc. Cụ thể ở đây là máy bay thân hẹp 919 mà Trung Quốc vừa ra mắt.

Theo tôi được biết, hiện C919 của Trung Quốc chưa được EU và Mỹ cũng như các quốc gia phát triển cấp phép bay và cấp chứng nhận an toàn hàng không. Theo các chuyên gia, có thể mất ít nhất vài năm nữa. Vậy nếu Vietnam Airlines mua thì chỉ bay nội địa sao? Và liệu tính mạng của người dân Việt Nam có được đảm bảo an toàn, hay chỉ đáng giá giải quyết khó khăn cho Vietnam Airlines.

Tình trạng đáng báo động, cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Ảnh minh họa: FB Manh Dang

Có cần quan tâm đến thời cuộc hay không?

– Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng để mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa,

– Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục,

-…

Ảnh minh họa: Foreign Affairs

Những bài học lịch sử về Nga của Tập Cận Bình

Là con trai của một người có liên quan nhiều đến quan hệ giữa đất nước mình với Moscow, Tập Cận Bình hiểu rõ lịch sử. Lịch sử đã dạy cho ông bài học về những nguy hiểm của việc vội vàng liên kết lẫn việc thù địch toàn diện. Giờ đây, Tập muốn được hưởng lợi từ chiếc bánh – tiến đủ gần đến Nga để gây rắc rối cho phương Tây, nhưng không quá gần đến mức buộc Trung Quốc phải phân tách hoàn toàn.