Gần 40% lao động Việt Nam sống dưới mức kham khổ

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt Nam hôm 12 tháng 7, công bố kết quả khảo sát về thu nhập và đời sống người lao động năm 2018, cho thấy chỉ có 17,4% người lao động có dư dật và tích lũy; và 43,7% cho biết vừa đủ trang trải cho cuộc sống. Trong khi đó, có tới gần 40% người lao động không đủ sống, hoặc sống kham khổ. Trong đó có  26,5% phải chi tiêu tằn tiện và kham khổ; 12,5% cho biết thu nhập không đủ sống, phải làm thêm giờ. Mức lương cơ bản hằng tháng khoảng 4,67 triệu đồng (tương đương 200 Mỹ Kim).

Với những con số khảo sát nói trên cho thấy bức tranh xã hội của người dân Việt Nam – đặc biệt là giới công nhân – quá u ám sau 30 năm đổi mới kinh tế.

Lương thấp nên ăn uống thiếu thốn, kham khổ, chấp nhận sống trong các khu nhà tạm bợ chừng vài mét vuông. Nhiều lao động phải chắt chiu chi phí sinh hoạt từ mớ rau, gói muối cho đến từng kWh điện. Nhiều người mẹ là công nhân đành phải gửi về quê nhà cho ông bà nội, ngoại chăm nom dùm, để tiếp tục lăn lộn kiếm từng đồng.

Không những thế, đời sống tinh thần của người lao động cũng vô cùng nghèo nàn. Nghèo về tinh thần của người lao động đó là họ không được đọc báo, không được hỗ trợ thông tin cho sự hiểu biết về các luật lao động, không được nâng cao về kiến thức lao động. Bên cạnh đó, vì đau đầu với việc chi tiêu nên việc giải trí đối với nhiều công nhân là điều xa xỉ.

Đời lao động, nhất là công nhân  tại các khu công nghiệp có rất nhiều cơ cực, chẳng có một giờ nghỉ ngơi. Chỉ cắm đầu cắm cổ làm và làm đủ thứ việc nặng nhọc nhất. Có tới 48,9% lao động trả lời không muốn làm thêm giờ, nhưng vì thu nhập thấp, nhiều người buộc phải tăng ca. Số giờ làm thêm quá nhiều khiến họ không còn thời gian để chăm lo cho bản thân và gia đình. Thu nhập tăng lên một chút nhưng thực tế cho thấy dù có làm thêm giờ, người lao động cũng chỉ đủ sống, chứ không thể có tích lũy về lâu dài. Trong khi đó, điều kiện lao động xấu, làm thêm giờ dẫn tới căng thẳng, mệt mỏi. Về lâu dài, hệ lụy tới sức khỏe thể chất và tâm thần người lao động là rất nghiêm trọng.

Nhiều Hội nghị, Hội thảo được chính quyền các cấp tổ chức nhằm bàn thảo về đồng lương cơ bản của người lao động, nhưng kết quả là người lao động vẫn sống dưới mức nghèo khổ, mòn mỏi theo năm tháng. Chỉ nhìn qua đời sống quá cực nhọc đã thấy cuộc sống của họ chẳng có gì bảo đảm cho quyền con người được sống. Ước mơ về cuộc sống chất lượng hơn dường như là cái gì đó xa vời.

Thực tại thì gian nan, còn tương lai thì mờ mịt. Mọi ngang trái đều có nguyên nhân từ chính đồng lương eo hẹp, trong khi giá cả các mặt hàng sinh hoạt đều tăng. Người lao động phải sống và làm trong hoàn cảnh gần như nô lệ, vì thế tranh chấp lao động tập thể có chiều hướng ngày càng tăng. Theo số liệu thống kê, tháng đầu năm 2018, cả nước có tới 131 cuộc đình công.

Người lao động chỉ có thể đình công để giải tỏa tạm thời những áp lực, bất công và ràng buộc bủa vây cuộc sống của họ. Tuy nhiên, trong tất cả cuộc đình công, biểu tình, công an, an ninh của nhà cầm quyền, công đoàn của nhà máy, công ty đều  xuất hiện nhanh chóng để trấn áp và ép buộc người lao động dừng đòi hỏi những quyền lợi chính đáng của họ.

Tại Việt Nam, ở mỗi tỉnh, mỗi huyện, mỗi cơ quan, công ty đều có một tổ chức gọi là “công đoàn”. Tuy nhiên, tổ chức này không hề tham gia đấu tranh đòi giới chủ nhân tuân thủ luật lệ lao động. Hệ thống công đoàn do nhà cầm quyền lập ra, phục vụ nhu cầu chính trị của đảng và lo bảo vệ đảng. Một hệ thống công đoàn không thể hoạt động độc lập và khách quan khi còn nằm trong sự quản lý chặt chẽ của nhà nước Việt Nam.

Người lao động là lực lượng trực tiếp làm ra nhu yếu phẩm cho xã hội. Vì thế, ở các nước dân chủ, quyền lợi của người lao động được bảo vệ bởi hệ thống luật pháp, công đoàn, đảng phái, và các tổ chức xã hội dân sự hoạt động rất hiệu quả. Còn ở Việt Nam, người lao động phải đơn độc chiến đấu với cả một hệ thống chính trị đồ sộ. Chủ doanh nghiệp thì bóp nghẹt quyền lợi người lao động thông qua những quy định hà khắc, ép làm thêm giờ, cắt xén lương thưởng… Trong khi đó, công đoàn thì không quan tâm, công an, quân đội và chính quyền thì bắt tay với chủ doanh nghiệp bóc lột người lao động.

Có thể nói, trong cái đà suy sụp chung về đời sống của toàn xã hội thì cuộc sống người lao động lại càng bị đẩy đến mức cùng cực. Lí do quan trọng nhất dẫn đến tình trạng này đó là người lao động Việt Nam hiện nay không được bảo vệ bởi một hệ thống nghiệp đoàn độc lập hoạt động mạnh mẽ, tự do và hiệu quả. Công đoàn độc lập không chỉ giúp người công nhân khẳng định chính kiến của họ trong bức tranh chính trị – xã hội, mà còn có thể giúp tăng thu nhập của người lao động.

Sức mạnh đối thoại của người lao động nằm nơi công đoàn, nếu như người công nhân Việt Nam cũng có một hệ thống công đoàn bảo vệ họ tốt như vậy, thì họ có cần phải đình công, biểu tình hay không? Câu trả lời chắc chắn là không !

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

TBT Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại buổi họp báo sau lễ bế mạc đại hội 13 của ĐCSVN tại Hà Nội ngày 1/2/2021. Ảnh: Manan Vatsyayana/ AFP

Ông Trọng để lại ĐCSVN ở thế chín muồi cho sự cai trị độc tài

Lãnh đạo đảng từ năm 2011, ông Trọng đã cố gắng làm sống lại một thế chế, đang sa lầy trong các cuộc tranh đoạt cá nhân, tìm kiếm lợi ích và tiến thân trong giai đoạn đầu những năm 2010.

Tham nhũng tràn lan đến mức công chúng không còn ‘tâm phục, khẩu phục.” Tư tưởng và đạo đức đã đã không còn được xem trọng. Các phong trào dân chủ đe dọa sự độc quyền về quyền lực của đảng. Khu vực tư nhân không chỉ giàu có mà còn mong muốn có nhiều quyền lực chính trị hơn.

Nhưng cái thể chế mà ông Trọng nỗ lực chữa trị đã được để lại với hiện trạng như thế nào?

Ảnh minh họa - Công nhân làm việc tại Xí nghiệp may Hà Quảng, Quảng Bình (trang mạng Nhiếp ảnh và Đời sống)

Reuters: Mỹ hoãn quyết định nhạy cảm về ‘nền kinh tế thị trường’ của Việt Nam đến tháng 8

Bộ Thương mại Mỹ cho biết hôm thứ Tư rằng họ đã trì hoãn một quyết định khó khăn về việc có nên nâng cấp tình trạng kinh tế thị trường của Việt Nam thêm khoảng một tuần cho đến đầu tháng 8, với lý do “lỗi phần mềm CrowdStrike.”

Một quyết định về việc nâng cấp mà Hà Nội đã tìm kiếm từ lâu đã đến hạn vào thứ Sáu 26/7. Việc nâng cấp này bị các nhà sản xuất thép Mỹ, tôm vùng Vịnh và nông dân mật ong phản đối, nhưng được hỗ trợ bởi các nhà bán lẻ và một số nhóm kinh doanh khác.

Việc nâng cấp trên sẽ làm giảm các khoản thuế chống bán phá giá đối với [hàng] nhập khẩu Việt Nam do tình trạng hiện tại của Việt Nam đang được Mỹ coi là nền kinh tế phi thị trường.

Chủ tịch nước Tô Lâm đón tiếp Tổng thống Nga Vladimir Putin tại Hà Nội ngày 20/6/2024. Ảnh: Reuters

Sau quốc tang là điều gì cho Tô Lâm?

Là một quốc gia ảnh hưởng của Nho giáo, vấn đề tang chế của bậc đế vương luôn thu hút sự quan tâm của “bàn dân thiên hạ.” Việc ai chủ trì lễ tang, ai đọc điếu văn sẽ là một dấu hiệu cực kỳ quan trọng chuyển tải thông điệp về việc người kế nhiệm.

Câu chuyện phe phái tranh giành quyền lực đã được bàn tán nhiều năm, lại tiếp tục được hâm nóng ngay từ bây giờ, khi người quan trọng nhất đang nằm trong nhà tang lễ và các thủ tục cho chuẩn bị một lễ quốc tang đang được tiến hành.

Trong những ngày này, người dân dán mắt vào từng động thái xoay quanh đám tang để “dò đoán” thái độ của từng nhân vật cấp cao.

Tô Lâm sẽ lên tổng bí thư?

Theo quy định thì ông Tô Lâm đương nhiên sẽ là trưởng ban lễ tang, thế nhưng điều đáng lưu ý là trưởng ban tổ chức lễ tang lại là ông Lương Cường – Thường trực Ban Bí thư.

Đây là một chỉ dấu cho thấy phe quân đội đang tìm cách cân bằng lại tương quan quyền lực đối với ông Tô Lâm. Và như thế, cuộc quyết đấu quyền lực giữa phe quân đội và phe công an đang bắt đầu. Phe nào giành ưu thế hay là sẽ thoả hiệp thì chúng ta phải tiếp tục chờ đợi ở Hội nghị Trung ương 10 sắp tới.