Sinh ra ở đâu mà ai cũng đổ khùng

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Ban biên tập web VT: Tiết mục “Làng Dân Báo” sẽ giới thiệu thường xuyên đến quý độc giả những bài viết đa dạng từ các cây viết bloggers. Đây là những trăn trở chân thực và “ngoài luồng” của quần chúng Việt Nam.

Xin giới thiệu đến bạn đọc bài “Sinh ra ở đâu mà ai cũng đổ khùng” của blogger Quê choa: http://quechoablog.wordpress.com/20…

— –

Sở dĩ có cái tít giật gân như thế vì nửa đêm khó ngủ, nghĩ ngợi lan man từ chuyện thuỷ điện đến các dòng sông ô nhiễm. Chợt nhớ hai câu thơ nổi tiếng của cố nhà thơ Bế Kiến Quốc viết thời chống Mỹ: Sinh ra ở đâu mà ai cũng anh hùng/ tất cả trả lời sinh bên một dòng sông.

Bây giờ các sông đã sinh ra các anh hùng ấy đã chết, đang chết và sẽ chết. Chẳng những thế, chính chúng là nguyên nhân huỷ diệt con người. Cứ vào google gõ ba chữ sông ô nhiễm là hiện ra hàng mấy chục trang liền nói về các dòng sông ô nhiễm. Từ Nam ra Bắc không sông nào không ô nhiễm bởi vì không sông nào lại không có các nhà máy và khu công nghiệp đang mọc lên như nấm.

Tôi nhớ từ năm 1990, khi nền kinh tế thị trường bắt đầu phát triển, dân đã kêu về nạn ô nhiễm các dòng sông, đến nay ngót nghét hai chục năm tình trạng ấy chẳng những giảm đi mà càng ngày càng trầm trọng hơn.

Vì sao thế nhỉ? Thôi không hỏi thế nữa, đã bao nhiêu người hỏi thế rồi, vả có hỏi cũng sẽ nhận được những sự giải thích khiến ta đổ khùng mà thôi.

Sông Thị Vải bị công ty Vedan thả nước thải gây ô nhiễm làm cho hàng chục ngàn hộ dân sống dở chết dở, thì sản phẩm của nó vẫn đựơc trao giải thưởng vì sức khoẻ cộng đồng. Một ông thứ trưởng còn nói Sản phẩm của Công ty Vedan VN không có tội. Quy trình, công nghệ sản xuất gây ô nhiễm chứ người ăn sản phẩm ấy thì không sao. Thế có điên không.

Thêm một nhà báo còn mô tả sông Thị Vải sạch đẹp như mơ, như là sông nước Tây chứ không phải sông nước ta: Đứng trên cảng Phước Thái lộng gió, tôi nhìn xuống dòng sông Thị Vải, nước trong vắt, từng đàn cá bơi bơi, phía ngoài xa, những chiếc thuyền câu đang quăng lưới. Lạ thay, cả khu công nghiệp qui mô này không hề ngửi thấy một mùi lạ, nếu không nói là chỉ có mùi thơm của gió từ đại ngàn thổi tới… Một công nhân của công ty bắt được con trăn gấm rất to trong lúc anh ta rẫy cỏ. Ông Chủ tịch Hội đồng quản trị đã ra lệnh cho anh thả con trăn về rừng (Thời báo Tài chính Việt Nam số 50, ngày 14.12.1995). Thế mới biết các nhà văn, nhà báo họ hàng với ông Lã Thanh Tùng còn nhiều lắm, có thể nói là vô thiên lủng. Chỉ cần một chút lộc nhỏ là họ có thể nặn ra những mấy món văn, báo vô sỉ kiểu như thế.

Trong khi dân trí ta còn thấp, bệnh quan liêu, thói tắc trách vẫn còn đầy ra thì mấy món văn, báo vô sỉ kia rất dễ lừa cả dân lẫn quan lắm chứ chẳng phải chuyện đùa. Mấy ông môi trường sinh ra để bảo vệ môi trường cũng chẳng làm gì khác hơn là che chắn thông tin, sao cho đừng để lọt thông tin xấu ra ngoài là coi như thành công tốt đẹp, vớ phải mấy món văn báo vô sỉ đó thì thích lắm, sướng lắm.

Thế nên mới có chuyện kênh Ba Bò, ở Sài Gòn chứ không phải ở vùng sâu vùng xa đâu nhé, bị ô nhiễm kinh hoàng, báo chí nói ầm ầm thế mà ông sở môi trường vẫn báo cáo ngon lành, cây cối hai bên kênh xanh tốt, khiến một ông đại biểu HĐND phải đem cả mớ ảnh, bụi cỏ chết, nhành cây héo, radio bị ăn mòn lên tận bàn nơi chỗ ông sở môi trường ngồi để làm chứng. Nhìn mặt ông sở môi trường lúc đó cứ tỉnh bơ, không chút xấu hổ, thật phục quá đi mất.

Chỉ chừng đó thôi cũng đủ biết vì sao các dòng sông đang chết dần chết mòn mà hầu như các vị vẫn bình chân như vại. Quí vị chẳng lo, ai chết mặc ai, quí vị chỉ lo nhiệm kì mình yên ổn, dân có kêu thì đổ lỗi cho trời, đổ lỗi cho lịch sử, cùng lắm thì đổ lỗi cho cậu đánh máy.

Đổ lỗi rồi, hễ ai còn kêu ca phàn nàn chê bai trách móc thì qui cho là thiếu xây dựng, là phát ngôn vô trách nhiệm, vô chính trị, là bất mãn chế độ, bị lực lượng thù địch lợi dụng. Chao ôi là chán. Bây giờ lại nhớ hai câu thơ của Bế Kiến Quốc, tự nhiên muốn kêu lên: sinh ra ở đâu mà ai cũng đổ khùng/ tất cả trả lời sinh bên một dòng sông.

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh minh họa: VNTB

Đừng vội mừng khi Chính phủ lại tăng lương dồn dập

Tăng lương cơ bản chỉ dành cho công nhân viên nhà nước và sẽ đem đến niềm vui cho một nửa đồng bào cả nước nhưng cũng [sẽ] làm cho một nửa đồng bào cả nước trong khu vực tư nhân và lao động tự do méo mặt. Lương tăng nhưng lạm phát cũng sẽ không đứng im hay chỉ trong tầm mục tiêu.

Vietnam Airline "cân nhắc" việc mua máy bay C919 Trung Quốc. Ảnh chụp trang nguoiquansat.vn

Tính mạng người dân Việt Nam không phải thứ để đem ra gỡ khó cho Vietnam Airlines

Theo thông tin từ nguoiquansat.vn đưa tin, do thiếu máy bay nghiêm trọng, Vietnam Airlines cân nhắc mua tàu bay từ Trung Quốc. Cụ thể ở đây là máy bay thân hẹp 919 mà Trung Quốc vừa ra mắt.

Theo tôi được biết, hiện C919 của Trung Quốc chưa được EU và Mỹ cũng như các quốc gia phát triển cấp phép bay và cấp chứng nhận an toàn hàng không. Theo các chuyên gia, có thể mất ít nhất vài năm nữa. Vậy nếu Vietnam Airlines mua thì chỉ bay nội địa sao? Và liệu tính mạng của người dân Việt Nam có được đảm bảo an toàn, hay chỉ đáng giá giải quyết khó khăn cho Vietnam Airlines.

Tình trạng đáng báo động, cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Ảnh minh họa: FB Manh Dang

Có cần quan tâm đến thời cuộc hay không?

– Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng để mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa,

– Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục,

-…

Ảnh minh họa: Foreign Affairs

Những bài học lịch sử về Nga của Tập Cận Bình

Là con trai của một người có liên quan nhiều đến quan hệ giữa đất nước mình với Moscow, Tập Cận Bình hiểu rõ lịch sử. Lịch sử đã dạy cho ông bài học về những nguy hiểm của việc vội vàng liên kết lẫn việc thù địch toàn diện. Giờ đây, Tập muốn được hưởng lợi từ chiếc bánh – tiến đủ gần đến Nga để gây rắc rối cho phương Tây, nhưng không quá gần đến mức buộc Trung Quốc phải phân tách hoàn toàn.