Tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu tiếp tục từ chối gặp người thân và tiếp tế của gia đình

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

(25.09.2013) – Nghệ An – “Em được quyền từ chối gặp mặt và nhận quần áo là để phản đối lại việc luật sự Vương Thị Thanh và cơ quan ở trai giam Nghi Kim không giải quyết Đơn Khiếu Nại” – Anh Đặng Xuân Diệu cho biết như vậy trong lá thư gởi ra từ trại giam, do chính cán bộ quản giáo trao tay cho gia đình.

Ngày 23.09, anh Đặng Xuân Hà và anh Hồ Văn Lực, em trai của anh Hồ Đức Hòa, đã đi ra trai giam số 5 Thanh Hóa để làm thủ tục thăm gặp và gửi đồ cho anh Đặng Xuân Diệu, một trong số 14 TNCG và TL bị bắt và bị xét xử bất công.

Anh Đặng Xuân Hà và anh Hồ Văn Lực đã đi xe gắn máy từ Thành Phố Vinh ra tới trại trại giam số 5 Thánh Hóa, đoạn đường dài hơn 100 kilomet. Chuyến đi của anh Hà Và anh Lực trên đường ra thăm Anh Đặng Xuân Diệu gặp rất nhiều khó khăn và vất vả.

Vào lúc 9h00, anh Lực tới được trại giam, làm thủ tục theo quy định của trại giam. Trong lúc chờ đợi cán bộ trại giam vào gọi anh Đặng Xuân Diệu ra để gặp người nhà, hai anh đã hy vọng được gặp anh Diệu, nhưng sau 15 Phút sau cán bộ trại giam ra thông báo cho anh Đặng Xuân Hà là anh Đặng Xuân Diệu đã từ chối gặp mặt người nhà, mà thay cho cuộc gặp gỡ đó là, nhắn gửi tâm sự qua thư chuyển tay.

Lá thư anh trai Đặng Xuân Hà viết nhắn gửi cho em trai mình là Đặng Xuân Diệu được cán bộ trại giam hứa chuyển vào có nội dung như sau.

“Em trai quý mến! Anh và tất cả mọi người trong gia đình khỏe cả, bà con thôn xóm cũng bình thường. Còn vấn đề luật sư, anh đã nhờ luật sư Hà Huy Sơn và Luật sư đã gửi tất cả các thủ tục liên quan lên ban An Ninh điều tra, hiện tại bây giờ chưa có câu trả lời. Theo ý của luật sự thì em cần gặp anh để trao đổi để biết rõ mục đích”.

Thư của anh Hà được chuyển vào cho anh Đặng Xuân Diệu, khoảng 30 phút sau lá thư của anh Đặng Xuân Diệu được cán bộ quản giáo chuyển ra, trao cho Anh Đặng Xuân Hà có nội dung:

“Anh của em quý mến! Em rất cám ơn sự hy sinh cao cả của anh và đã vất vã tìm mọi cách lo cho em. Anh ạ! Em được quyền từ chối gặp mặt và nhận quần áo là để phản đối lại việc luật sự Vương Thị Thanh và cơ quan ở trai giam Nghi Kim không giải quyết Đơn Khiếu Nại”.

Trong thư anh Đăng Xuân Diệu không nêu những khiếu nại nào đã được anh gửi lên cho cán bộ trại giam Nghi Kim, nhưng qua nhận định của anh Đặng Xuân Hà thì có thể đó là liên quan đến việc đơn kháng án của anh đã không được giải quyết.

Tuy anh Hà và anh Lực không được gặp anh Đặng Xuân Diệu như mong muốn, nhưng qua nội dung thư của anh Diệu đã gửi ra cũng làm cho gia đình, người thân và bạn bè yên tâm hơn và hiểu được mục đích của anh trong lúc này. Sự kiên cường, vững mạnh và những sự hy sinh của anh Diệu là đâu anh vẫn tiếp tục đấu tranh mạnh mẽ ngay cả lúc thân trong lao tù.

Anh Đặng Xuân Diệu, tên thánh là Phanxicọ Xaviê, giáo dân giáo xứ Xuân Mỹ, giáo phận Vinh. Anh Diệu là kỹ sư xây dựng, tốt nghiệp ĐH Bách Khoa Đà Nẵng. Trước khi bị bắt, anh là phó Nhóm bảo vệ sự sống Gioan Phaolô II. Anh đã tham gia tuần hành bảo vệ sự sống, ký tên chống khai thác bauxite ở Tây Nguyên, ký tên đòi thả tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa – Trường Sa, học viên Truyền thông Chúa Cứu Thế Việt Nam. Anh đã bị bắt ngày 30.07.2011 tại Sài Gòn.

Trước khi bị bắt hơn một tháng, tại giáo xứ Thái Hà, anh Đặng Xuân Diệu đã chia sẻ với các tân học viên Khóa kỹ năng truyền thong: “Mình khẳng định với các bạn là hệ thống truyền thông của nhà nước Việt Nam, chỉ mới phục vụ con người được một khía cạnh rất nhỏ, trong khi đó lại xâm phạm con người cả về kinh tế, chính trị, giáo dục, văn hóa, tôn giáo. Trong đó sự xâm phạm nghiêm trọng, dã man nhất phải kể đến lĩnh vực Tôn giáo”.

Trong phiên tòa sơ thẩm diễn ra tại Nghệ An, anh Phanxicô Xaviê Đặng Xuân Diệu bị tuyên án 13 năm tù giam và 5 năm quản chế cho tội “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 BLHS, ngày 09.01.2013. Sau đó, công an quản giáo và giám thị trại giam cố tình không tạo điều kiện cho anh Diệu kháng cao như nhận xét của luật sư hà Huy Sơn trong văn thư gởi Tòa án và VKS tối cao, ngày 11.04.2013, như sau: “Tôi nhận thấy cơ quan tố tụng có những hành vi vi phạm: Không thông báo việc kháng cáo cho những người tham gia tố tụng (khoản 1, điều 366, BLTTHS, 2003 và điều 6.1 nghị quyết số 05/2005-NQ-HĐTP). Do đó những người tham gia tố tụng nói chung và bị cáo Đặng Xuân Diệu mất quyền được xem xét kháng cáo”.

Hovanba, VRNs

Nguồn: VRNs

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”