Bắt luật sư Quân để thử lửa

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Vừa kết thúc hội nghị trung ương 6 của Đảng Cộng Sản, thế giới còn chưa hết coi thường phong cách lãnh đạo “chúng ta tha cho chúng mình” của các đồng chí cộng sản, người dân còn chưa hết ngán ngẩm với đồng chí X, thì đùng một cái luật sư Lê Quốc Quân bị bắt. Có lẽ bộ chính trị “ngửi thấy mùi” căng thẳng và phản kháng của quần chúng nhân dân nên muốn làm một phép thử đo độ nóng của xã hội bằng cách cho bắt luật sư Lê Quốc Quân.

Phải công nhận rằng cử chỉ bắt luật sư Lê Quốc Quân của chính quyền Hà Nội là một nước cờ khá cao tay nằm trong những toan tính già dặn và thâm hiểm của chính quyền Hà Nội. Với việc bắt luật sư Quân, chính quyền Hà Nội vừa triệt tiêu được một nhà bất đồng chính kiến, vừa ra một đòn “tâm lý chiến” làm nhụt chí những nhà bất đồng chính kiến khác. Nếu như vụ bắt luật sư Quân êm thì chính quyền Hà Nội sẽ thuận tay vơ thêm mấy nhà dân chủ khác như Nguyễn Huệ Chi, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Quang A, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Hữu Vinh, Huỳnh Thục Vi… Và sau cùng, nhất cử lưỡng tiện, việc bắt luật sư Lê Quốc Quân sẽ giúp chính quyền đo sức nóng lò phản ứng xã hội sau khi hội nghị trung ương 6 vừa kết thúc hoà cả làng với đồng chí X còn đang tủm tỉm cười.

Nhưng mưu càng thâm thì hoạ càng sâu. Cuộc đời mấy ai lường được hết chữ ngờ. Cuộc sống vận động theo quy luật riêng của nó. Một câu nói nổi tiếng là “kẻ dùng gươm sẽ chết vì gươm”, và có ngờ đâu kẻ gài bẫy lại mắc vào bẫy của chính mình.

Cũng như với vụ bắt luật sư Cù Huy Hà Vũ, chính quyền Hà Nội đã tự đặt mình vào thế nan giải, bỏ tù Hà Vũ cũng dở mà thả Hà Vũ cũng dở. Chính quyền độc tài tưởng rằng muốn làm gì thì làm vậy mà đã tỏ ra rất lúng túng và bế tắc trong vụ bắt luật sư Hà Vũ. Việc bắt luật sư Hà Vũ làm danh dự Việt Nam trên trường quốc tế suy giảm, lòng người bất an, không khí xã hội trở nên ngột ngạt bức bối, nhưng nếu thả ra thì lại chẳng khác chắp cánh cho Hà Vũ bay bổng với chí khí tự do để tiếp tục chọc giận chính quyền. Thôi đành bỏ tù Hà Vũ vậy vì như vậy an toàn hơn cho cái ghế đặc quyền đặc lợi của mình, ít nhất là trong vòng chục năm nữa. Và thế bế tắc của chính quyền cũng sẽ lập lại y chang với việc bắt luật sư Quân.

Từ lâu luật sư Lê Quốc Quân và JB Nguyễn Hữu Vinh đã là niềm tự hào của người dân xứ Nghệ, nhất là những người công giáo đất Vinh. Việc bắt Quân chẳng khác gì hạ bệ niềm tự hào của họ. Chính quyền cộng sản hẳn còn nhớ những người công giáo xứ Nghệ đã sẵn sàng bảo vệ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt như thế nào nếu tình huống xấu nhất xảy ra. Ngay khi danh dự của Tổng Giám Mục Kiệt vừa bị chính quyền mạt sát, người công giáo đất Vinh đã len lỏi vào từng ngóc ngách, từng quán nước, tới cả những chuyến xe Bắc Nam để phân phát những tờ in ghi lại đầy đủ lời phát biểu của Tổng Giám Mục Kiệt nhằm bảo vệ danh dự cho ông. Những người con xứ Nghệ như Lê Quốc Quân và Nguyễn Hữu Vinh chắc chắn cũng sẽ nhận được sự trợ giúp và nâng đỡ của người công giáo đất Vinh.

Hiệu ứng vết dầu loang cũng nhờ thế mà thêm rộng. Nếu như thời điểm thế vận hội Olympic Bắc Kinh, Điếu Cày xuất hiện như Từ Hải, rồi sau đó Tổng Giám Mục Kiệt nổ phát thần công vào cơ chế xin cho, Cù Huy Hà Vũ đại diện cho giới trí thức khảng khái lớn tiếng sửa lưng chính quyền, thì chắc chắn luật sư Lê Quốc Quân bị tù đày sẽ lên án sự nhẫn tâm bệnh hoạn của chế độ Hà Nội.

An Đặng

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam Tô Lâm trong buổi tiếp đón Tổng thống Nga Vladimir Putin, tại phủ chủ tịch ở Hà Nội, ngày 20/06/2024. Ảnh: Reuters - Minh Hoang

Chủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam

Việc được bầu làm chủ tịch nước được coi là “bước đệm” cho chức vụ lãnh đạo đảng. Và ông không ngồi vào ghế chủ tịch nước nếu thực sự chưa bố trí được người thân cận thay ông làm bộ trưởng Công An. Loại hết mọi đối thủ, trong đó có hai chủ tịch nước, một chủ tịch Quốc Hội, để nắm giữ, dù tạm quyền, cả hai chức vụ cao nhất của Việt Nam – tổng bí thư và chủ tịch nước – là “một thắng lợi hoàn toàn” của ông Tô Lâm, theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM).

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…