Bauxite của Lã Thanh Tùng – một bài k‎‎í sự tồi tệ hiếm có!

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Ông Lã Thanh Tùng đã viết bài có tên “Bauxit… và những điều khác” trên tờ Văn Nghệ theo đơn đặt hàng của lãnh đạo CSVN để không chỉ che dấu trọng tội của Bộ Chính Trị rước bàn chân Bắc Kinh về tận “Xương Sống Việt Nam”, mà còn chế nhạo tất cả mọi tiếng nói yêu nước, lo lắng cho vận mạng đất nước và sinh mạng hàng chục triệu người Tây Nguyên và dọc hạ lưu sông Đồng Nai. Thái độ coi rẻ đất nước của Lã Thanh Tùng và những kẻ thuê mướn ông đã làm bùng phát một làn sóng căm giận mới trong lòng nhiều người Việt Nam còn lương tri. Sau đây là một bài tiêu biểu của Nhà giáo Phùng Hoài Ngọc.
Ban Biên Tập web Việt Tân

— -

Kí sự trước hết phải là một bài văn tử tế có cấu trúc đàng hoàng chứ không thể nhố nhăng như Lã Thanh Tùng đã viết. Sau phần mở đầu nóng vội lộ liễu mưu gian, bài viết gồm 4 mục: 1/ Chuyến bay dông bão 2/ Những thông số cơ bản 3/ Những hiện thực không thể nhầm lẫn 4/ Suy tư sau chuyến đi.

Trong phần mở đầu, Lã Thanh Tùng đã sống sượng so sánh cơn bão số 9 và cơn bão “bauxite”, nhằm bảo rằng cơn bão bauxite “hiểm” hơn. Ai cũng biết bão là hiện tượng tất yếu của đất trời, dữ dội là đương nhiên, Lã Thanh Tùng lại chê cơn bão trở chứng (có cơn bão nào hiền lành ngoan ngoãn không nhỉ ?!). “Cơn bão bauxite” cũng là hiện tượng tất yếu của xã hội. Lã Thanh Tùng loay hoay dùng trò chơi chữ ngớ ngẩn lạ lùng!

Căn cứ vào đâu mà Lã Thanh Tùng dám hạ bút viết một câu hàm hồ, thô bỉ thế này “Phái phản biện khá đông,… đặc biệt là giới trí thức Việt kiều, những người tự nhận là tỉnh táo…”? Anh không biết rằng các vị lãnh đạo Đảng và Chính phủ ta đã nhiều lần lên tiếng kêu gọi trí thức Việt kiều đóng góp công sức xây dựng đất nước và trí thức Việt kiều tin rằng đó chẳng phải lời kêu gọi đãi bôi, lời nói suông? Một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi kịp – chí riêng một câu nói ấy đã phá hỏng toàn bộ bài kí sự của Lã Thanh Tùng. Thật không ngờ báo Văn nghệ lại để lọt một “tác phẩm khủng khiếp” như vậy.

CHUYẾN BAY DÔNG BÃO là một đề mục làm dáng, làm màu bộc lộ kiến thức văn học méo mó nghèo nàn kì lạ (tôi sẽ mượn bài này để làm phản ví dụ cho sinh viên của chúng tôi luyện phân tích). Tựa đề này mang tính ẩn dụ, “dông bão” ở đây không thể là dông bão thật, mà là một chuyến đi khó khăn gian nan tựa như đi trong “dông bão”. Đó mới là văn chương thực sự. Hóa ra Lã Thanh Tùng nói về cơn bão thật – bão số 9, mà cũng chỉ nhằm kể công lao khó nhọc hiểm nguy, để vòi thêm tiền bao của thân chủ đó thôi. Tôi buồn cười khi nghe anh viết “Thỉnh thoảng chiếc Boing 777 lại hẫng đi như rơi vào một hố đen huyền bí nào đó…” – ai cũng biết đó là những cái “ổ gà” trong không gian mà máy bay đôi khi trải qua, lần đầu đi máy bay mất công miếu tả điệu đàng đến thế… Chả thấy “dông bão” gì cả, chỉ thấy Lã Thanh Tùng nhâm nhi nhấm nháp một cách khoái trá cảnh vật trên đường đi Tây Nguyên (Chuyến xe Pajero việt dã hai cầu trờ tới [đáng lẽ viết chiếc xe Pajero mới đúng]… những trảng tiêu, rừng cao su vun vút lùi sau, liên tục mở ra cảnh núi đồi trùng điệp…).

NHỮNG THÔNG SỐ CƠ BẢN và NHỮNG HIỆN THỰC KHÔNG THỂ NHẦM LẪN đã được nhà văn Vũ Ngọc Tiến và Kĩ sư khai khoáng Lê Quốc Trinh phân tích rõ sự dối trá ăn sống nuốt tươi của Lã Thanh Tùng, tôi không nói nữa. Tôi chỉ xin bàn thêm cái lời văn thớ lợ, kể công khó nhọc của Lã Thanh Tùng trong phần chót SUY TƯ SAU CHUYẾN ĐI. “Cho đến những ngày cuối, trở lại TP Hồ Chí Minh… tôi vẫn có cảm giác như vừa từ “mặt trận” trở về”. Nhiều người biết chúng tôi vừa đi Bauxit, đều lắc đầu lè lưỡi.” Lã Thanh Tùng là quí khách của những người đang làm bauxite ở Tây Nguyên, được họ nâng niu đưa đón. Gặp dân M’nông thì “thấy họ đều phấn khởi”… Vậy cái gì ở Tây Nguyên khiến anh gọi đó là “mặt trận”?

Về đến thành phố HCM “thậm chí mấy chị em trong Văn phòng 43 Đồng Khởi… còn băn khoăn” Liệu viết ra độc giả có hiểu cho không”… nhà thơ Nguyễn Duy cũng phải phì cười” (!?) Lã Thanh Tùng đã dùng tiểu xảo nghị luận bằng cách kéo cả “mấy chị em ở văn phòng Đồng Khởi” và “nhà thơ Nguyễn Duy” nhét vào bài kí sự cho thêm “nặng kí”…

Chỉ căn cứ vào mấy ngày thực tế ở Tây Nguyên mà Lã Thanh Tùng khinh rẻ tất cả trí thức, nhà khoa học trong và ngoài nước bằng một câu hồ đồ “Họ khá đông, nhưng đầy cảm tính”. Thật khốn nạn thay văn chương và báo chí!

Anh ta lại viết: “Phải chăng những người phản biện… khiến công chúng bình dân cảm thấy khó xử, e ngại, không muốn “dây vào”“. “Dây vào” việc gì? – Câu văn cẩu thả vô độ đã vô hình trung sỉ vả nhầm cả thân chủ thuê Lã Thanh Tùng viết báo!

Tuần báo Văn nghệ tôi đã đọc từ thuở học cấp 2, nửa thế kỉ qua tôi vẫn gắn bó. Báo Văn nghệ ngày xưa chính là nguồn cảm hứng mạnh mẽ khiến tôi yêu văn chương và chọn nghề dạy văn… Nhưng đọc bài kí sự của Lã Thanh Tùng tôi ngớ người, kinh ngạc tại sao một bài văn khủng khiếp đến vậy mà lại được đăng trên Văn nghệ của tôi. Hỏi bạn hữu biết Lã Thanh Tùng chính là một biên tập viên của tờ báo này. Tôi rất mong BBT tờ báo nên có đôi điều giải thích với bạn đọc trung thành của báo.

PHN

HC Mạng Bauxite Việt Nam biên tập

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”