Những Trang Nhật Ký Cuối Cùng Của Ông Kim Đại Trung

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Chỉ trong vòng ba tháng mà Hàn quốc đã mất đi hai vị cựu Tổng thống, trước hết là ông Lô Vũ Huyễn đã tự sát vào ngày 23/05/09 tại Busan vì không chịu nổi tai tiếng liên quan đến chuyện những người trong gia đình hay bạn bè thân thiết lợi dụng chức vụ của ông để làm nhiều điều bất chính. Chuyện tự tử của ông Huyễn đã làm cho chính quyền Hàn quốc phải khốn đốn một thời gian vì nhiều người dân cho rằng đây là âm mưu của đương kim Tổng thống Lý Minh Bác. Đến ngày 18/08/2009, Hàn quốc lại mất thêm một cựu Tổng thống khác nữa, đó là sự qua đời của ông Kim Đại Trung Trung (85 tuổi) vì bịnh viêm phổi. Cả ông Huyễn lẫn ông Trung đều là đối thủ chính trị hàng đầu của ông Bác, nhưng đám tang của ông Lô Vũ Huyễn được nâng lên thành Quốc Dân Táng và ông Kim Đại Trung là Quốc Táng.

JPEG - 18 kb
Ông Kim Đại Trung

Sự qua đời của hai vị cựu Tổng thống này đã làm cho chính quyền Bình Nhưỡng hụt hẫng vì từ đây khó có một nhân vật chính trị nổi tiếng nào của Hàn quốc có thể đứng ra hô hào viện trợ thật nhiều cho Bắc Triều Tiên như ông Huyễn, ông Trung. Tuy cố Tổng thống Lô Vũ Huyễn là người đã đổ nhiều tiền ra viện trợ cho Bắc Hàn, nhưng cố Tổng thống Kim Đại Trung mới là người chủ chốt trong sự viện trợ này qua chính sách Thái Dương, chính vì thế mà ngay sau khi nghe tin cố Tổng thống Kim Đại Trung qua đời, Bắc Hàn đã tỏ ý thương tiếc và lên tiếng sẽ cử một phái đoàn đến Seoul tham dự đám tang, nhưng Bình Nhưỡng không thông báo với chính phủ Hàn quốc mà qua văn phòng cựu Tổng thống Kim Đại Trung để yêu cầu sắp xếp mọi chuyện kể cả việc lo những thủ tục cần thiết lúc nhập cảnh. Những người nắm quyền ở Bắc Triều Tiên tiên đoán rằng chính quyền Hàn quốc khó mà cấm họ đến phúng điếu được.

Đòn này của Bình Nhưỡng khá độc, vừa tuyên truyền được rằng họ là ‘’Người ăn quả nhớ kẻ trồng cây’’, rất đúng với tinh thần Khổng giáo mà người dân Hàn quốc đang tôn sùng, vừa cho mọi người thấy họ chẳng coi chính quyền Seoul ra gì.

Khi phái đoàn Bắc Hàn gồm có 6 người do ông Kim Kí Nam (Ủy viên Trung ương đảng) dẫn đầu đến phi trường quốc tế Gimpo (Seoul) vào lúc 3 giờ chiều ngày 21/8 là mọi người thấy ngay chính quyền Hàn quốc đã phải nhượng bộ, nếu không muốn nói là đã thua cái đòn khá độc này của Bình Nhưỡng. Sau khi xuống máy bay, phái đoàn Bắc Hàn đã đến thẳng Quốc hội, nơi đặt bàn thờ cố Tổng thống Kim Đại Trung để đặt vòng hoa phúng điếu của ông Kim Chính Nhật, lãnh tụ Bắc Triều Tiên.

Theo các nhà quan sát tình hình bán đảo Triều Tiên thì nếu trước đó mấy ngày mà không có chuyện những trang nhật ký cuối cùng của cựu Tổng thống Kim Đại Trung được công bố thì có lẽ trên đường từ phi trường đến nơi phúng điếu, phái đoàn Bắc Hàn sẽ được nhiều người dân Nam Hàn ra đường đón chào mà chính quyền ông Lý Minh Bác không thể cấm được vì Hàn quốc là một quốc gia Tự do Dân chủ. Đây là điều mà Bình Nhưỡng nhắm đến. Những trang nhật ký cuối cùng của cựu Tổng thống Kim Đại Trung viết gì mà có thể thay đổi cục diện như thế? Xin thưa đó là những lời bi thán khi biết chính quyền ông Kim Chính Nhật sử dụng tiền viện trợ của Hàn quốc vào việc chế tạo tên lửa và vũ khí hạt nhân. Trong trang nhật ký đề ngày 26/5/2009, ông Trung viết như sau: “Tôi thật tình đau xót lương tâm và quá thất vọng khi biết là ngày hôm qua (25/5), Bằc Triều Tiên đã thử bom nguyên tử lần thứ hai. Đây là một hành động không thể chấp nhận được”.

Tưởng cũng nên nhắc lại là khi có mặt ở Âu châu, Tổng thống Lý Minh Bác đã nói trên đài truyền hình Euro News của Ba Lan rằng đã có nhiều bằng chứng cho thấy là suốt trong 10 năm qua, Bình Nhưỡng đã không sử dụng số tiền viện trợ của Hàn quốc qua chính sách Thái Dương để cải thiện đời sống cho người dân mà trút nó vào chuyện chế tạo tên lửa và thử nghiệm vũ khí hạt nhân. Chính sách Thái Dương của cựu Tổng thống Kim Đại Trung sai lầm ở chỗ viện trợ vô điều kiện cho Bình Nhưỡng và không kiểm soát được số tiền đã viện trợ đi về đâu. Năm 1988, khi ông Trung cho tiến hành chính sách Thái Dương đã bị dư luận và nhiều bậc thức giả phản đối, nhưng ông Trung không chịu nghe, tệ hại hơn nữa là đến thời Tổng thống Lô Vũ Huyễn lại trút thêm ngân sách quốc gia vào cho chính sách Thái Dương này. Tổng cộng trong một thập niên qua hai ông Trung và Huyễn đã chi cho ông Kim Chính Nhật gần 7 tỷ mỹ kim để chế tạo vũ khí hạt nhân, để bây giờ người dân Nam Hàn phải chịu sự đe dọa của các loại vũ khí giết người không gớm tay này do chính tiền thuế đóng góp của mình.

Người ta chờ đợi sự phản luận của ông Kim Đại Trung về những lời phát biểu vừa rồi của Tổng thống Lý Minh Bác, nhưng không thấy. Bây giờ mói biết vào thời điểm đó ông Kim Đại Trung đã ân hận vô cùng về chuyện viện trợ cho Bình Nhưỡng gần như vô điều kiện. Hiển nhiên đây là bài học lớn cho các nội các Nam Hàn hiện tại và tương lai về bản chất của lãnh đạo Bắc Hàn và trong các chọn lựa đối sách.

JPEG - 7.4 kb
Thủ bút của cựu Tống thống Kim Đại Trung trong những trang nhật ký cuối đời

Mặc dù ông Kim Đại Trung đã rất sai lầm khi quyết định viện trợ cho Bắc Triều Tiên gần như vô điều kiện qua chính sách Thái Dương, nhưng sự sai lầm đó phát sinh từ tình thương, muốn giúp cải thiện đời sống cho đồng bào miền Bắc chứ không phải để giúp cho chế độ độc tài, nên cựu Tổng thống Kim Đại Trung vẫn được nhiều người dân Hàn quốc kính mến và thương tiếc khi nghe tin ông qua đời. Có thể nói cuộc đời của ông Kim Đại Trung luôn đối diện với độc tài – cả độc tài quân phiệt và độc tài cộng sản, từng bị bỏ tù, bắt cóc và bị thủ tiêu hụt dưới các thời Tổng thống Nam Hàn nhưng cuối cùng vẫn vươn lên được. Khi biết được cộng sản lợi dụng lòng nhân đạo của mình, ông Kim Đại Trung chỉ ân hận về sự sai lầm của mình trong những trang nhật ký cuối đời và thương tiếc cho số phận đồng bào mình ở miền Bắc. Đúng là phong cách của một vĩ nhân.

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh minh họa: VNTB

Đừng vội mừng khi Chính phủ lại tăng lương dồn dập

Tăng lương cơ bản chỉ dành cho công nhân viên nhà nước và sẽ đem đến niềm vui cho một nửa đồng bào cả nước nhưng cũng [sẽ] làm cho một nửa đồng bào cả nước trong khu vực tư nhân và lao động tự do méo mặt. Lương tăng nhưng lạm phát cũng sẽ không đứng im hay chỉ trong tầm mục tiêu.

Vietnam Airline "cân nhắc" việc mua máy bay C919 Trung Quốc. Ảnh chụp trang nguoiquansat.vn

Tính mạng người dân Việt Nam không phải thứ để đem ra gỡ khó cho Vietnam Airlines

Theo thông tin từ nguoiquansat.vn đưa tin, do thiếu máy bay nghiêm trọng, Vietnam Airlines cân nhắc mua tàu bay từ Trung Quốc. Cụ thể ở đây là máy bay thân hẹp 919 mà Trung Quốc vừa ra mắt.

Theo tôi được biết, hiện C919 của Trung Quốc chưa được EU và Mỹ cũng như các quốc gia phát triển cấp phép bay và cấp chứng nhận an toàn hàng không. Theo các chuyên gia, có thể mất ít nhất vài năm nữa. Vậy nếu Vietnam Airlines mua thì chỉ bay nội địa sao? Và liệu tính mạng của người dân Việt Nam có được đảm bảo an toàn, hay chỉ đáng giá giải quyết khó khăn cho Vietnam Airlines.

Tình trạng đáng báo động, cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Ảnh minh họa: FB Manh Dang

Có cần quan tâm đến thời cuộc hay không?

– Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng để mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa,

– Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục,

-…

Ảnh minh họa: Foreign Affairs

Những bài học lịch sử về Nga của Tập Cận Bình

Là con trai của một người có liên quan nhiều đến quan hệ giữa đất nước mình với Moscow, Tập Cận Bình hiểu rõ lịch sử. Lịch sử đã dạy cho ông bài học về những nguy hiểm của việc vội vàng liên kết lẫn việc thù địch toàn diện. Giờ đây, Tập muốn được hưởng lợi từ chiếc bánh – tiến đủ gần đến Nga để gây rắc rối cho phương Tây, nhưng không quá gần đến mức buộc Trung Quốc phải phân tách hoàn toàn.