Thiên Tai – Trách Trời Hay Trách Người?

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Thiên tai khốc liệt

GIF - 43.8 kb

Đến 17h chiều 9/8/2008, trận mưa lũ lớn nhất hàng chục năm qua ở các tỉnh miền núi phía Bắc đã cướp đi 69 sinh mạng, 36 người mất tích. Hàng chục nghìn nhà dân bị chìm trong biển nước. Con số thiệt hại vẫn chưa dừng lại, bởi trời đang mưa rất to, nước lũ tại Lào Cai, Yên Bái và Phú Thọ lên nhanh. (VnExpress.net ngày 9/8/2008)

Đến 17h chiều ngày 10/8/2008, tổng số người thiệt mạng do mưa lũ tại các tỉnh Bắc Bộ đã tăng lên con số 143 người chết và mất tích và 31 người khác bị thương. Số người thiệt mạng tập trung nhiều nhất tại hai tỉnh Lào Cai và Yên Bái. (Lao Động ngày 10/8/2008)

Trong lúc tình hình mưa lũ còn diễn biến phức tạp tại miền Bắc, vào chiều tối qua (11.8), áp thấp nhiệt đới hình thành ngoài biển đã tiến gần bờ biển và chỉ còn cách bờ biển các tỉnh Thái Bình – Thanh Hoá khoảng 180km về phía đông. Trong lúc tình hình mưa lũ còn diễn biến phức tạp tại miền Bắc, vào chiều tối qua (11.8), áp thấp nhiệt đới hình thành ngoài biển đã tiến gần bờ biển và chỉ còn cách bờ biển các tỉnh Thái Bình – Thanh Hoá khoảng 180km về phía đông. (Lao Động ngày 12/8/2008)

Đằng sau những con số thống kê khô cứng, lạnh lùng là biết bao gia đình tan cửa nát nhà, là đau thương khi người thân không còn, là đối mặt với ngày mai đói khổ khi tài sản chắt chiu dành dụm cả đời giờ chỉ còn hai bàn tay trắng. Vậy mà, ở một nơi khác không xa vùng lũ đang hoành hành dữ tợn, người dân vẫn vô tư tàn phá thiên nhiên, tạo điều kiện thuận lợi cho lũ dữ tung hoành.

Trách Trời hay trách người?

JPEG - 57.2 kb

Cũng theo Lao Động ngày 8/8/2008, người xứ Lạng đang “tận diệt” cây tai ngựa, một loại cây rừng phổ biến tại địa phương có bộ rễ bám rất chắc, rất sâu vào lòng đất nên không cây gì cản lũ, giữ đất tốt bằng rừng cây tai ngựa. “Lâu nay, cây tai ngựa vẫn được bà con đẵn về làm củi, thảng hoặc có người xếp nó vào một vị thuốc chữa đau lưng hay ngứa ngáy gì đó”

“”Lâm tặc” đi rất sâu vào các cánh rừng, leo lên tận khu du lịch Mẫu Sơn để tìm cách cắt tai ngựa, khi tai ngựa tràn về các xưởng cưa của “đại gia” (chế biến rồi xuất biên), nó chỉ là cành và thân cây trơ trụi. Một chân lý đau đớn: Muốn tận diệt một loài cây gì đó ở núi rừng xứ Lạng, thì tốt nhất, bạn hãy bỏ tiền ra thu mua với giá thật cao”.

“Su mạ (tai ngựa) sẽ sống vĩnh viễn với người xứ Lạng ở hầu khắp các huyện, nếu như trong vòng khoảng một năm nay, không có chiến dịch thu mua “tàn nhẫn”, quyết liệt của người phía bên kia biên giới. Với giá gần 1.000 đồng/kg gỗ tươi, bán cả cây lớn, cả bó, cả xe công nông, thì đúng là người đi rừng dễ dàng làm giàu nhờ… phá rừng thật sự”.

Tác giả bài báo lặp đi lặp lại những câu “Người ta thu mua về bên kia biên giới”, “người phía bên kia biên giới”, “người ta”… để ám chỉ người anh em “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” mà không viết thẳng rằng “bên kia biên giới”, “người ta” đó là nước Trung Quốc, người Trung Quốc đang “lấy tiền đè người” để người Việt tự mình “tận diệt” chính mình.

JPEG - 21.1 kb

Lúc trước, tôi đã từng nghe người lớn ở quê tôi nói với nhau rằng: Trung Quốc họ thu mua sừng trâu, móng trâu để Việt Nam giết hết trâu thì họ bán máy cày, Trung Quốc mua rắn, mua mèo (thiên địch của chuột) của Việt Nam để sau đó bán bả chuột, bẫy chuột cho người Việt. Tôi còn tận mắt chứng kiến hàng đống tiền Việt Nam đồng giả xuất xứ từ Trung Quốc tràn sang Việt Nam phá hoại nền kinh tế Việt Nam, Tòa án Việt Nam chỉ kết án những kẻ buôn tiền giả là người Việt, nhưng tôi không hề nghe thấy phía Việt Nam truy đến tận những cái hang ổ đã sản xuất ra thứ tiền giả ấy đưa ra Tòa xử bao giờ.

Giờ người Trung Quốc lại “xuất chiêu” mua thu hết bùng bay, mạy thé, tai ngựa. “Muốn tìm hạt giống các loài cây không hiểu người ta mua để làm gì kia, cán bộ cơ sở cũng đành bó tay! Đó là một thảm hoạ sinh thái, một bài toán “rợn người” ở góc độ bảo tồn đa dạng sinh học. Rồi đây, loài cây, loài con nào sẽ tiếp tục bị những người kiếm tiền bằng mọi nhẽ của chúng ta “chém giết” cho… tận diệt?”

Tôi phát hiện ra một “chân lý” còn đau đớn hơn cái chân lý của ai đó vừa nêu ở phần trên là phóng viên “lề phải” chỉ có quyền ca ngợi đích danh Olympic Bắc Kinh, còn kẻ nham hiểm, tàn ác đang âm mưu ám hại đồng bào mình, hủy diệt đất nước mình muốn chỉ đích danh cho đồng bào mình biết cũng chả dám nói thẳng tên, phải né tránh, vòng vo. Tôi không phải là “phóng viên lề phải” mà là một “Nhà Báo Tự Do” nên tôi Tự Do gào to lên rằng: Cái bọn “bên kia biên giới”, cái “người ta” ấy, kẻ đang muốn tận diệt người Việt Nam, hủy diệt đất nước Việt Nam là người Trung Quốc, là nhà cầm quyền Trung Quốc. Chúng chả thương yêu, hữu nghị cái quái gì đối với người Việt cả, đồng bào đừng lầm tin bọn chúng.

Trong bài báo không thấy bóng dáng cơ quan chính quyền cấp huyện, cấp tỉnh Lạng Sơn hay cấp Trưng ương vào cuộc quyết liệt ngăn chặn nạn phá rừng, chỉ thấy chính quyền cấp xã bơ vơ, bất lực trước thảm họa người dân địa phương vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đang hồ hởi tiếp tay ngoại bang hủy diệt chính đất nước mình.

Tạ Phong Tần
Công Lý và Sự Thật’s Blog

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam Tô Lâm trong buổi tiếp đón Tổng thống Nga Vladimir Putin, tại phủ chủ tịch ở Hà Nội, ngày 20/06/2024. Ảnh: Reuters - Minh Hoang

Chủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam

Việc được bầu làm chủ tịch nước được coi là “bước đệm” cho chức vụ lãnh đạo đảng. Và ông không ngồi vào ghế chủ tịch nước nếu thực sự chưa bố trí được người thân cận thay ông làm bộ trưởng Công An. Loại hết mọi đối thủ, trong đó có hai chủ tịch nước, một chủ tịch Quốc Hội, để nắm giữ, dù tạm quyền, cả hai chức vụ cao nhất của Việt Nam – tổng bí thư và chủ tịch nước – là “một thắng lợi hoàn toàn” của ông Tô Lâm, theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM).

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…