Sự thật về tăng thuế bảo vệ môi trường

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tại Việt Nam, tăng thuế, tăng phí, tăng lệ phí là cơn ác mộng đối với người dân sống trong một xã hội được định nghĩa bằng hai chữ “tuỳ tiện.”

Mới đây, Bộ Tài chính lại đưa ra dự thảo sửa đổi “Luật thuế bảo vệ môi trường” tăng lên từ 3.000 đến 8000 đồng so với khung thuế cũ là 1.000 đến 4.000 đồng. Đây là mức tăng khiến dư luận choáng váng vì nó đánh thẳng vào túi tiền của người tiêu thụ xăng dầu, đồng thời gián tiếp kéo theo mọi thứ vật giá liên quan tới đời sống toàn xã hội.

Sự thật của việc tăng thuế bảo vệ môi trường này là gì và tại sao lại tăng vào lúc này?

Điều mà người dân thấy rõ hơn hết là sau 30 năm đổi mới kinh tế, môi trường sống ở Việt Nam không những không sạch hơn mà Việt Nam hiện trở thành một quốc gia bị ô nhiễm môi trường khủng khiếp. Những dãy nhà cao tầng, những con đường nghìn tỷ, những đô thị hào nhoáng ánh đèn không che giấu được chính sách phát triển sai lầm nặng nề của chế độ.

Chính sách ấy tạo ra tình trạng ô nhiễm bao trùm lên mọi mặt đời sống xã hội. Ngay tại Hà Nội mức độ ô nhiễm không khí đã tăng cao và đến mức báo động trong những năm gần đây. Tình trạng chặt phá cây xanh ở hai thành phố lớn nhất nước Sài Gòn và Hà Nội đã góp phần đầu độc lá phổi người dân. Người đi đường bị buộc trở thành những hiệp sĩ bịt mặt với hy vọng sống dài lâu.

Nhất là qua thảm họa Formosa được khám phá từ đầu Tháng 4, 2016, tôm cá chết hàng loạt; mà theo đánh giá của chuyên viên môi trường, sự phục hồi biển Miền Trung có thể kéo dài nhiều chục năm.

Nhà cầm quyền CSVN chưa làm gì để ổn định đời sống ngư dân hay bắt đầu phục hồi sinh thái biển sau khi thỏa thuận với Formosa nhận 500 triệu đô-la gọi là tiền đền bù; nhưng lại vội vã họp báo tuyên bố là biển đã sạch. Điều này cho thấy là Hà Nội chỉ muốn làm sao dư luận không nhắc nhở gì đến vụ cá chết hàng loạt để cho Formosa tái hoạt động hầu có tiền nuôi sống chế độ. Dã tâm này đã hiện rõ trong vụ Bộ Tài nguyên – Môi trường đã loại biến cố cá chết do Formosa gây ra trong 10 sự kiện môi trường xảy ra trong năm 2016.

JPEG - 35.1 kb
Biến cố cá chết hàng loạt tại Miền Trung không lọt vào 10 sự kiện môi trường 2016. Ảnh: Internet

Giải quyết vụ Formosa chưa xong, cũng vì tham tiền, Bộ Công thương đã “quyết tâm” đưa dự án Khu liên hợp luyện cán thép Hoa Sen-Cà Ná vào quy hoạch hệ thống sản xuất thép đến năm 2025 do Tập đoàn Hoa Sen làm chủ đầu tư tại tỉnh Ninh Thuận.

Ngoải ra, cùng với xả lũ thủy điện, hệ thống nhiệt điện chạy than giăng mắc khắp nước phần lớn do Trung Cộng lắp đặt, người dân Việt Nam ngày nay đang gồng mình dưới sức nặng của môi trường ô nhiễm ngày càng khủng khiếp. Liệu sẽ có bao nhiêu trong số 103 nhà máy nhiệt điện chạy than của Trung Cộng vừa đóng cửa được tháo gỡ đưa sang Việt Nam tham gia đầu độc môi trường?

Để giải quyết việc ô nhiễm môi trường phải là chính sách quốc gia nằm trong sự tiên liệu, với một ngân khoản đầu tư lớn và lâu dài như thường thấy ở các quốc gia. Chứ không thể là một sớm một chiều ban hành một chính sách “MÓC TÚI” người dân bằng cách tăng khung thuế 4000 -8000 đồng một lít xăng như đề nghị bôi đen lá phổi người dân của Bộ Tài Chánh. Thật nực cười khi người nghèo đau đầu vì nạn khói bụi khi ra đường thì người giàu ở khu đô thị Phú Mỹ Hưng Sài Gòn hàng ngày cũng khóc vì mùi của bãi rác Đa Phước.

Gọi chính sách này là “móc túi dân” vì nó chỉ như dùng thuốc đỏ thoa ngoài da để trị bệnh ung thư. Căn bệnh nằm trong lời tuyên bố của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gần sau một năm cầm quyền. Trong khi các viên chức lãnh đạo tài chánh, ngân hàng, kế hoạch đầu tư đều lạc quan “nợ công chưa chạm mức trần 65%” để tiếp tục vay nợ tiêu xài hoang phí thì người ta nghe ông Phúc nói đến một “sự sụp đổ của nền tài khóa quốc gia không thể tránh khỏi” trong năm 2017.

Do đó, có thể nhìn thấy sự thật của chương trình móc túi dân qua tăng thuế bảo vệ môi trường không có gì khác hơn là nhằm giúp giải quyết tình trạng cạn kiệt tài chánh hiện nay, chứ không nhằm giải quyết ô nhiễm môi trường. Hay như lời ngụy biện khôi hài của chuyên viên Bộ Tài chính, tăng giá xăng để “chống buôn lậu”.

Rồi đây không riêng xăng dầu mà các bộ của chính phủ sẽ được chỉ đạo tăng thuế, đặt ra các loại phí và lệ phí mới để quơ quào những đồng tiền còm cõi sót lại trong túi dân nghèo. Cứu sống ngân sách trống rỗng cũng chính là cứu sống đảng.

Ngay cả việc nhận 250 triệu Mỹ Kim tiền bồi thường đợt 1 của Formosa từ Tháng 7, 2016 tới nay, Hà Nội chưa bồi thường đồng nào cho ngư dân tại 4 tỉnh Miền Trung. Quyết định số 1880 của Thủ tướng về bồi thường chỉ nghe nói, nhưng đến nay chưa thấy khoản tiền nào tới tay nạn nhân, mà chỉ mới dừng lại ở chỗ kê khai danh sách.

Những cuộc biểu tình của ngư dân vừa qua chặn Quốc lộ 1 đòi bồi thường cho thấy tình trạng vô trách nhiệm của chính phủ trong việc giải quyết thiệt hại của nạn ô nhiễm. Thử hỏi số tiền này đi về đâu?

JPEG - 85.1 kb
Người dân Đông Yên Hà Tĩnh chặn đường quốc lộ 1A hôm 14-1-2017 đòi nhà cầm quyền bồi thường thiệt hại do Formosa gây ra.

Từ đó mới thấy câu hỏi của GS Nguyễn Quang Thái (Tổng thư ký Hội Khoa học Kinh tế Việt Nam) rằng “tăng tiền thuế môi trường trong từng lít xăng sẽ đi về đâu” là đúng, vì sự thiếu minh bạch trong cách xử dụng tiền này. Hoàn toàn không ai biết nó đã và sẽ đi về đâu. Và nhất là trong khi thuế bảo vệ môi trường tiếp tục tăng cao, nhưng môi trường chưa bao giờ thấy sạch hơn, trái lại ngày càng ô nhiễm nặng nề.

Trong thực tế, đối chiếu con số nợ công ngày càng tăng cao và sự thiếu cân bằng trầm trọng trong chi thu của ngân sách quốc gia, tất cả cho thấy là CSVN đã hết tiền tiêu xài trong ngân sách nên chẳng những đành phải tăng thu, tận thu mà còn lạm thu.

Đây chính là báo hiệu của sự cáo chung của chế độ.

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”