Tiếc cho ai?

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Chắc mọi người còn nhớ trong phiên chất vấn của Quốc hội ngày 31/10, ông Lưu Bình Nhưỡng, ĐBQH tỉnh Bến Tre – Phó trưởng Ban dân nguyện đã báo cáo những “vi phạm của cơ quan điều tra rất khủng khiếp”. Cụ thể là cơ quan điều tra không thụ lý tin tố giác 94%, chậm gửi quyết định cho viện kiểm sát 86%, vi phạm trong tống đạt là 100%”. Việc này quả thực làm chấn động hội trường và dậy sóng trên các trang mạng xã hội.

Ngay sau đó, Bộ Công An lên tiếng phản đối và đòi ông Nhưỡng xin lỗi, tuy nhiên ông Nhưỡng vẫn tin tưởng vào số liệu của mình. Bộ trưởng Công an Tô Lâm cũng khẳng định: “Giải quyết tin báo tội phạm, kiến nghị khởi tố đạt trên 87%, tỷ lệ điều tra, khám phá các vụ án đạt trên 81%, vượt chỉ tiêu Quốc hội đề ra”, nghĩa là hoàn toàn trái ngược với phát biểu của ông Nhưỡng.

Trong khi tranh cãi chưa đi đến kết quả và báo chí đang tìm cách khai thác thì vào ngày 9/11 ông Lưu Bình Nhưỡng đã lên tiếng chấm dứt mọi ồn ào liên quan đến phản ánh sự sai phạm trong ngành công an: “Tôi sẽ chấp hành mọi quyết định của cấp có thẩm quyền. Đến lúc đó, tôi sẽ tiếp tục trả lời phỏng vấn các bạn”.

Cấp thẩm quyền ở đây là Đảng đoàn Quốc Hội.

Khoan nói ai đúng ai sai, nhưng nhiều người đã đặt câu hỏi “liệu có ai chống lưng cho ông Nhưỡng khi dám quậy vào tổ ong”. Cũng phải nói rằng gần đây liên tục xảy ra nhiều “sự kiện” liên quan đến ngành công an như vụ đổi 100 USD của anh Cà Rê ở Cần Thơ, vụ hành hung giảng viên và nhà làm phim Đặng Quốc Việt ở Ninh Kiều và vụ công an bắt gái mại dâm tại Vinpearl Lạng Sơn. Phải nói qua những vụ này bồi thêm vụ ông Nhưỡng, hình ảnh người công an “vì dân phục vụ” đã bị ảnh hưởng và dĩ nhiên người thiệt thòi nhất phải là người đứng đầu, ông Tô Lâm. Và nếu kết hợp với vụ Trịnh Xuân Thanh đang chịu áp lực từ phía Đức và Slovakia, thì “kẻ giật dây” còn ai ngoài “bí chủ”?

Trở về phản ứng thối lui của ông Nhưỡng, chúng ta cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Trong quá khứ mọi người đã thấy (và đã tin tưởng) vào các tuyên bố rực của các “đại biểu nhân dân” (ĐB) trên và ngoài nghị trường.

Ngày 14/6/2018, ĐB Trương Trọng Nghĩa đã từng phát biểu thẳng thắn rằng “cho thuê đất 99 năm là mất nước”, cũng thế, ĐB Lê Như Tiến (Quảng Trị) nói rằng: “Trong khi chúng ta đang họp Quốc hội thì Biển Đông dậy sóng, lòng người sục sôi vì chủ quyền quốc gia bị xâm phạm. Đại biểu không thể im lặng, Quốc hội không thể đứng ngoài”.

Người Sàigòn chắc cũng còn nhớ ĐB Đặng Văn Khoa đã từng giương cao bịch nước thải chưa qua xử lý cũng như vác nguyên cái ống cống vào hội trường để chất vấn. Bây giờ ông Khoa đã về hưu được hơn 10 năm tình trạng úng ngập cũng như ô nhiễm môi trường đến đâu thì ai cũng biết. Rồi việc cho thuê đất thì đang bị chìm xuồng và đến lúc nào họ thông qua thì mọi việc kể như xong.

Trên báo chí chúng ta cũng thấy hiện tượng “đánh trống bỏ dùi này”. Thỉnh thoảng cũng có nhiều tay viết rất sắc sảo, nêu ra nhiều hiện tượng rất hấp dẫn, số người vào comment nhiều và khen ngợi cũng như đặt niềm tin “tình hình sẽ cải thiện, đất nước ngày một thăng hoa”, nhưng sau đó những cây viết này từ từ biến mất. Có thể chỉ là họ ngưng viết, nhưng cũng để lại sự hụt hẫng cho người đọc, và chuyện đâu lại vào đấy.

Trong một chiều hướng nào đó, tôi nghĩ thà ngậm miệng như đại đa số các đại biểu khác xem ra còn hay hơn là thỉnh thoảng đưa ra một phát ngôn tạo niểm tin cho người đọc, người nghe rồi mọi chuyện đâu vào đấy dưới chiêu bài “chấp hành mọi quyết định của cấp có thẩm quyền” thì xem ra còn tệ hơn.

Tại sao có hiện tượng Lưu Bình Nhưỡng sẽ là một câu hỏi về tâm và tầm của một ĐBQH, chừng nào tâm và tầm còn phụ thuộc vào ý kiến chỉ đạo của đảng, chừng đó tâm và tầm cũng nằm trong vòng kim cô của đảng. Những câu nói “làm chấn động hội trường” xem ra chỉ là những ngọn lửa rơm bùng lên – theo một chỉ đạo nào đấy, hoặc theo một sự bực dọc nhất thời mà thôi. Và sau đó người dân tiếp tục sống như chưa hề có gì xảy ra. Vẫn bì bõm lội nước sau mỗi trận mưa, vẫn sống trong ô nhiễm, vẫn ăn những thức ăn độc hại, giáo dục vẫn “chưa bao giờ như bây giờ”, và còn nhiều, nhiều nữa.

Sau khi ông Nhưỡng thối lui, nhiều người cũng tắc lưỡi: “đáng tiếc”. Nhưng tiếc cho ai, tiếc cho đại biểu hay tiếc cho dân?

Phạm Minh Hoàng

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”