Thông điệp về Sinh lộ và Tử lộ

TBT Nguyễn Phú Trọng và Tập Cận Bình chúc mừng nhau sau lễ ký kết một số thỏa hiệp song phương ở Hà Nội ngày 5 tháng Mười Một, 2015. Ảnh: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

(Hưởng ứng Lời kêu gọi chống Trung Quốc xâm lược)

Lời kêu gọi chống Trung Quốc xâm lược (gọi tắt là kêu gọi Thoát Trung) là bước đầu gửi thông điệp gửi tới Đảng Cộng Sản Trung Quốc, Đảng Cộng Sản Việt Nam và cả nhân dân Việt Nam. Đó là thông điệp về bản chất của mâu thuẫn Việt Trung và về những lối thoát.

Trung Quốc là kẻ thù đáng sợ nhất của nhân loại với hai sức mạnh kinh khủng là số dân 1 tỷ rưỡi người và một chế độ toàn trị Phong kiến Đại Hán, một đặc sản không giống bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Mối nguy Đại Hán thời hiện đại vượt xa mối nguy Đức Quốc Xã và mối nguy CS Liên Xô trước đây.

Chế độ toàn trị Đại Hán ấy kết tinh hai mặt Nho gia và Pháp gia, phối hợp nhuần nhuyễn giữa Đức trị mị dân với bạo lực đàn áp quyết liệt đã giữ cho cái nước khổng lồ ấy không bị tan vỡ thành các nước nhỏ, đã đồng hóa được lý thuyết toàn trị Cộng sản, và đồng hóa luôn nền kinh tế tư bản tiên tiến của Âu Mỹ khi du nhập vào. Dù là lý thuyết Mác-Lê, dù là đồng tiền và kỹ thuật của các nước tư bản lớn nhất, những sức mạnh CS hay Tư bản ấy vào đến Trung Quốc đều bị đồng hóa để mang một “màu sắc Trung Quốc”, tức là rốt cuộc chỉ tăng cường sức mạnh cho nền Phong kiến toàn trị Đại Hán mà thôi.

Vì thế khi Liên Xô và CS Đông Âu tan rã, ĐCSVN quyết định dựa hẳn vào vòng tay Trung Quốc như lối thoát duy nhất cho ĐCSVN là điều dễ hiểu, vì nghĩ rằng chỗ dựa ấy là vĩnh cửu, bất kể phải trái, bất kể bản chất thiện ác, bất kể thế giới có diễn biến ra sao, dựa vào Trung Quốc vĩ đại là lối thoát trường cửu.

Nhưng thực tế không thể bình yên như vậy, vì Trung Quốc vốn nung nấu một tham vọng khủng khiếp, chẳng những phải biến Việt Nam thành chư hầu như đứa con ngoan mà còn phải vươn lên đứng đầu và làm bá chủ toàn cầu. Trong kế hoạch toàn cầu “nhất đới nhất lộ” của Trung Quốc thì Việt Nam có vai trò đặc biệt, về vị trí địa lý cũng như về ảnh hưởng. Việt Nam là nước láng giềng “cứng cựa” nhất, 1.000 năm cai trị mà không đồng hóa nổi, Việt Nam là tấm gương cho nhiều nước Á Phi của thế giới thứ ba, và quan trọng hơn, Việt Nam có vị trí phên giậu và vị trí tiền đồn trong toàn con đường xâm lược của Tàu. Không chinh phục cho xong Việt Nam thì Trung Quốc khó lòng phát huy uy lực ra toàn thế giới.

Vì thế việc triển khai giấc mộng bá vương toàn cầu ấy trước hết gây biến đổi dữ dội trong nội tình Việt Nam. Khi chưa lộ rõ nguy cơ ngoại xâm thì vai trò cai trị của ĐCSVN tưởng như chẳng ai dám đụng đến, khắp nơi cứ “đời đời ơn Bác ơn Đảng” chẳng ai dám hé môi, dù trong xã hội đã bộc lộ những vấn nạn tất yếu bản chất của con đường Cộng sản. Tôi còn nhớ lúc đó một khẩu hiệu yêu nước “Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam” cũng phải viết tắt, chọn lúc đêm khuya mới đem dán vội ở cột điện. Nhưng hành động xâm lược trắng trợn của giặc Tàu mà ĐCSVN không hề có sự phản kháng thích đáng nào để giữ nước, đã khiến cho cùng một lúc nổ ra phong trào vạch mặt cả giặc Ngoại xâm Tàu và giặc Nội xâm Việt, tức ĐCSVN (là Nội xâm vì thực chất ở tất cả các nước chuyên chính CS, các đảng CS thực chất đã chiếm hết quyền làm chủ đất nước của nhận dân, nhân dân ở mọi nước CS đều bị mất nước vào tay ĐCS chứ không phải riêng ở Việt Nam).

Về phía Trung Quốc, cái điểm tựa tưởng như cái cột trụ vĩ đại để CSVN dựa vào thì nay chẳng còn vững chắc gì, đang bị trao đảo dữ dội khi nó lộ diện thành kẻ thù nguy hiểm nhất của thế giới. Các nước tư bản trước đây đã xúm vào buôn bán với Trung Quốc khiến cho con sư tử Trung Quốc vùng lên, nay đã quay lại dùng chiến tranh thương mại để hạ gục Trung Quốc. Trung Quốc như tên nhà buôn giỏi nhất thế giới nay đang nguy ngập chính vì đòn thương mại, “sinh ư nghệ tất tử ư nghệ”, thậm chí nếu có nguy cơ bị tách thành nhiều nước nhỏ thì thật giúp cho nhân loại thoát được một mối họa ngàn năm.

ĐCSVN định dựa hẳn vào CS Tàu như tìm ở đó một SINH LỘ cho sự cai trị Cộng sản, tưởng đó lối thoát khôn ngoan, nhưng nay đã thành tai vạ cho chính người đã chọn nó. Chính những hành động bất chấp của Trung Quốc đã làm lộ ra tất cả những điều mà ĐCSVN cần giữ kín, nghĩa là gây bất lợi cực kỳ tai hại cho uy tín của ĐCSVN, và Sinh lộ lúc đầu nay cũng đã thành Tử lộ đối với ĐCSVN rồi. Còn đối với nhân dân Việt Nam, lịch sử đã dạy rằng chui vào trong tay Tàu thì bao giờ cũng là là TỬ LỘ, người Việt Nam yêu nước và tỉnh táo không bao giờ nhầm.

Đến cơ sự này thì lối thoát mới cho ĐCSVN thiết tưởng đã hiện ra quá rõ, con đường bỏ Nhân dân để “sang sông” kết với với giặc Tàu cùng Ý thức hệ chính là con đường tự diệt nhanh chóng. Sinh lộ mới cho đảng chính là quay đầu về bờ , từ giã “anh bạn vàng” với cái dây trói Ý thức hệ mù mờ xảo trá, có như vậy mới tìm lại được sức mạnh với Nhân dân, ở đó Nhân dân bao giờ cũng mở rộng vòng tay, cái vòng tay mà từ Bà Trưng-Bà Triệu đến Hưng Đạo-Quang Trung đã ôm lấy giống nòi để cùng chiến đấu chống lại “kẻ thù truyền kiếp” (chữ trong văn kiện của ĐCSVN), buộc chúng phải từ bỏ dã tâm đô hộ để cùng nhau chung sống hòa bình và hữu nghị, trong một thế giới cùng nhau phát triển, an lạc, văn minh.

Còn như lập trường chịu nhục để tránh chiến tranh thì kết quả sẽ lãnh đủ cả chiến tranh lẫn nhục nhã, chân lý muôn đời đã dạy.

Vâng, LỜI KÊU GỌI chống Trung Quốc xâm lược mà đông đảo Trí thức và Nhân dân hiện nay đang ký tên tuy chỉ hướng vào một mục tiêu chống những hành động xâm lược trước mắt, nhưng thông điệp toản cục sâu xa của Nhân dân, cho cả một giai đoạn lịch sử lâu dài phải được hiểu đầy đủ như vậy.

2/9/2019

Hà Sĩ Phu

Nguồn: Bauxite Việt Nam

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

UPR 2024 – 5 năm nhìn lại tình hình nhân quyền tại Việt Nam

Universal Periodic Review, được gọi tắt là UPR, tức Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát là một cơ chế của Hội đồng Nhân quyền LHQ (UNHCR), được thiết lập từ năm 2006, nhằm cải thiện tình hình nhân quyền ở mỗi quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc. Để đạt được mục đích này, Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát thực hiện việc kiểm tra, đánh giá hồ sơ nhân quyền của mỗi quốc gia, và đưa ra khuyến nghị cho các vi phạm nhân quyền ở bất cứ nơi nào chúng xảy ra.

Vào ngày 7/5/2024 tới đây, tình hình nhân quyền Việt Nam được kiểm điểm trước Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát, chu kỳ thứ tư.

Ông Lê Đình Lượng: "Việc của tôi sẽ do lịch sử phán xét. Tôi sẽ vui khi phải ở lao tù nếu dân tộc này được lớn mạnh trong tự do dân chủ”. (Lời nói sau cùng trước khi tòa nghị án), Ảnh: Internet

Trong họa có phúc

Cháu học lịch sử cách mạng thì rõ, rất nhiều tù nhân chính trị về sau thành những người lãnh đạo phong trào xã hội đầy trí tuệ và bản lĩnh. Người có chí khí sẽ biến nhà tù thành trường học để tu tâm, dưỡng chí, nung nấu những khát vọng, ước mong… Đó là nỗi khổ hạnh của cá nhân nhưng lại là phúc cho dân tộc.

Chứ cái đám “hồng phúc” cậu ấm, cô chiêu kia, chỉ có ăn và phá, biết gì yêu nước thương dân!…

“Đồng chí” Nguyễn Phú Trọng vừa là người khởi xướng, vừa giữ vai trò tiên phong trong chỉnh đốn đảng đã hơn một thập niên. Trong hơn một thập niên chỉ đạo – sắp đặt mọi thứ, đặc biệt là nhân sự, kết quả chống tham nhũng là gì ngoài hậu quả tham nhũng càng ngày càng trầm trọng? Ảnh: Reuters

Ông Nguyễn Phú Trọng và ‘trách nhiệm chính trị’

Ông [Trọng] đã tự mở chiếc “Pandora Box” ra và nay thì nhân dân đã thấy thật sự bộ máy của nhà nước do đảng Cộng sản lãnh đạo là một tập hợp của những ổ tham nhũng lớn với sự băng hoại từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất. Trùm cuối được nhiều người xác định chính là thể chế và không bao giờ đập được chuột mà không vỡ bình vì chính cái bình đó là môi trường sinh ra chuột.