Biểu ngữ ’Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam’ tại Mã Lai

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam!

Ở Tháp đôi Kuala Lumpur, một người đàn ông lại gần tôi, nói nhỏ: “Một mình bạn bé nhỏ đứng căng biểu ngữ giữa chỗ tấp nập người qua lại, tôi thấy ngạc nhiên và phục, nhưng cũng thấy tội nghiệp và ái ngại. Chẳng lẽ bạn ko cảm thấy ngượng nghịu và sợ hãi sao?”

Vâng, quả là khó mà ngăn được cảm giác đó khi một mình với cái biểu ngữ ở chỗ công cộng đông đúc, đặc biệt là người Hoa, trước những ánh mắt tò mò, tại một đất nước xa lạ, và tâm trí thì phân vân ko biết đây có bị gọi là biểu tình, (vì có hình cái giàn khoan bị gạch chéo). Bởi ở đây có luật biểu tình, nếu gọi là biểu tình thì phải xin phép, mà ko có phép thì sẽ bị bắt.

Chính hai từ TỔ QUỐC đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi và sự ngượng ngùng ấy.

Hành trình của tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Tại một ga tầu điện, trong lúc tôi đang đứng giương biểu ngữ thì một đoàn người Hoa rất nóng nảy dừng lại, họ hét lên: “No! Get out!!”, rồi sấn sổ tới như thể sắp đánh tôi.

Chỉ có một mình trước đoàn người hùng hổ, tôi đã chọn cách im lặng, và mỉm cười, tay vẫn nâng biểu ngữ. Ai nỡ hành hung một người phụ nữ mỉm cười đâu nhỉ?

Một số bạn Philipine cũng phản đối cái biểu ngữ của tôi:

– Tại sao Trường Sa lại chỉ của Việt Nam, của chúng tôi nữa chứ? Các bạn ấy lên tiếng

– Thì các bạn vẫn đang sở hữu một phần Trường Sa đó thôi? Nếu làm biểu ngữ về nó các bạn cũng sẽ viết như tôi. Kẻ thù chung của chúng ta là Trung Quốc chứ ko phải là nhau. Chỉ có Trung Quốc cướp biển đảo của ta chứ giữa chúng ta ko có tranh chấp.

Tôi thân mật giải thích, và lại cười thật tươi. Cuối cùng thì các bạn ấy cũng đồng ý giương biểu ngữ cùng tôi.

Những chuyện như thế ko khiến tôi bực, bởi có thể hiểu được họ. Nhưng một người Việt Nam đã khiến tôi buồn. Khi đang giương biểu ngữ ở Genting, tôi gặp một đoàn du lịch người Việt. Như vớ được vàng, tôi cuống quýt rủ họ đứng cùng một vài phút cho đông đảo, và họ vui vẻ đồng ý. Nhưng một cậu áo vàng trong đoàn kiên quyết từ chối với giọng rất gay gắt, rồi cậu ta nhìn tôi một cách tức giận, khinh bỉ, và kéo đoàn đi trước sự ngỡ ngàng của tôi.

Thấy tôi đưa máy ảnh chụp, cậu ta quát lên:

– Sao chị chụp tôi?

– Vì cậu là người Trung Quốc, bảo vệ quyền lợi cho người Trung Quốc, nhưng lại nói tiếng Việt và đi trong đoàn Việt Nam, tôi thấy lạ thì chụp chứ sao? Tôi cũng quát lại.

Những chuyện như thế khá nhiều trên chặng đường tôi đi. Trời khi sáng khi tối, lúc nắng lúc mưa, tôi vẫn bước đi với cái biểu ngữ trên tay và đôi chân ko thấy mỏi.

HOÀNG SA – TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM!!!

(Ảnh 1: Thuyết phục nhóm bạn Philipine về cái biểu ngữ. Ảnh 2: Người Việt (áo vàng) phản đối ủng hộ tôi. Ảnh 3: Đoàn khách Việt Nam bị cậu ta kéo đi. Ảnh 4: Tại bến tầu trước lúc gặp đoàn người Hoa nóng nảy)

Nguồn: FB Liberty

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam Tô Lâm trong buổi tiếp đón Tổng thống Nga Vladimir Putin, tại phủ chủ tịch ở Hà Nội, ngày 20/06/2024. Ảnh: Reuters - Minh Hoang

Chủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam

Việc được bầu làm chủ tịch nước được coi là “bước đệm” cho chức vụ lãnh đạo đảng. Và ông không ngồi vào ghế chủ tịch nước nếu thực sự chưa bố trí được người thân cận thay ông làm bộ trưởng Công An. Loại hết mọi đối thủ, trong đó có hai chủ tịch nước, một chủ tịch Quốc Hội, để nắm giữ, dù tạm quyền, cả hai chức vụ cao nhất của Việt Nam – tổng bí thư và chủ tịch nước – là “một thắng lợi hoàn toàn” của ông Tô Lâm, theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM).

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…