Covid: Việt Nam từ bỏ mô hình “ba tại chỗ” với doanh nghiệp phía Nam

Một xí nghiệp may trang phục thể thao tại Nam Định, Việt Nam. Ảnh tư liệu chụp ngày 08/06/2020. Ảnh: AP - Hau Dinh
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Kể từ đầu đợt dịch lớn năm 2021, chính quyền Việt Nam coi mô hình “ba tại chỗ” (ăn, ở và làm việc tại chỗ) như phương án chủ yếu giúp cho việc vừa chống dịch, vừa bảo đảm sản xuất. Tuy nhiên, Việt Nam đã phải chấp nhận từ bỏ mô hình được coi là chìa khóa thành công này với các tỉnh phía Nam. Chính quyền ngày càng phải dựa vào sáng kiến riêng của các địa phương, cơ sở, để có biện pháp chống dịch hiệu quả hơn, sát với thực tế hơn.

Hôm nay, 12/08/2021, Bộ Y Tế Việt Nam đã gửi công văn đến các tỉnh, thành phố, nhấn mạnh là “chính quyền các cấp và các cơ sở sản xuất kinh doanh, khu công nghiệp xem xét, quyết định áp dụng các biện pháp phòng chống dịch phù hợp và đảm bảo an toàn sản xuất,” tùy theo diễn biến thực tế mỗi nơi.

Mô hình “ăn, ở và làm việc tại chỗ” được áp dụng tại hai tỉnh phía Bắc, Bắc Giang và Bắc Ninh, trong đợt dịch mùa xuân năm nay đã được mở rộng ra các tỉnh phía Nam. Tuy nhiên, giải pháp này không phù hợp với địa bàn mới. Hàng loạt lý do được báo chí trong nước điểm mặt: Các doanh nghiệp phía Nam lớn hơn nhiều so với các khu công nghiệp ở Bắc Giang, Bắc Ninh, thời gian áp dụng biện pháp này quá dài, gây quá tải về chi phí cho các doanh nghiệp. Thời gian phù hợp chỉ từ 7 đến 20 ngày, trong lúc tại các doanh nghiệp phía Nam, tình hình này đã kéo dài từ hơn hai tháng nay. Việc các chuỗi cung ứng nguyên liệu, vận tải bị đứt gẫy nặng nề trong thời gian qua, trong bối cảnh dịch bệnh, cũng là nguyên nhân chính đến tình trạng các doanh nghiệp khó kéo dài tình trạng này.

Mô hình “2 tại chỗ” (ăn uống và làm việc tại chỗ) được nhiều doanh nghiệp kỳ vọng sẽ thay thế “3 tại chỗ.”

Sài Gòn huy động “bệnh nhân Covid lành bệnh”  chống dịch

Một sáng kiến mới được chú ý khác là việc TP.HCM yêu cầu huy động các bệnh nhân Covid đã lành bệnh tham gia chống dịch. Chính quyền gửi công văn khẩn hôm nay, yêu cầu Sở Y Tế phối hợp với bộ phận thường trực chống dịch của Bộ Y Tế tại thành phố để tham mưu về việc khuyến khích để bệnh nhân Covid đã lành bệnh, tham gia chống dịch.

Về chủ đề này, Bác sĩ Phan Xuân Trung (TP.HCM) cho biết ý kiến:

Điều đó rất là tốt! Lý do là những người từng xét nghiệm có Covid dương tính, đã được điều trị, rồi hết các triệu chứng, và sau thời gian 7 ngày và 14 ngày, xét nghiệm lại thấy âm tính, thì có nghĩa là họ thoát rồi. Không còn bị tác hại của virus nữa. Như vậy họ đã được miễn nhiễm với virus. Như vậy, việc họ tham gia, tiếp cận với những nguồn lây thì cũng không có sao.

Miễn dịch do tiếp xúc với virus thật, tôi cho là tốt hơn nhiều so với vắc-xin, bởi cơ thể nhận diện được virus được đầy đủ hơn, và sinh ra được nhiều miễn dịch đặc hiệu. Ở Việt Nam, không có xét nghiệm kháng thể sau khi nhiễm. Đúng ra là sau khi nhiễm, phải đi xét nghiệm lại kháng thể, để coi mức độ đáp ứng thế nào, để có thể so sánh giữa đáp ứng miễn dịch của việc tiêm vắc-xin với miễn dịch bằng con đường tự nhiên xem có khác nhau hay không. Ở Việt Nam không có xét nghiệm loại này. Nhưng về mặt lý thuyết, tôi cho là như vậy. 

Trong ngành y tế (Việt Nam), người ta gọi F0 là người bị nhiễm, F1 là người tiếp xúc gần…, tôi mới gọi đùa những người đã nhiễm rồi, đã lành rồi, xét nghiệm âm tính là Fe, hay “người sắt,” là người đã nhiễm và đã khỏi. Vì Fe là ký hiệu của sắt, và chữ ‘e’ là viết tắt của ‘exit,’ cũng tức là ‘thoát.’ Tôi đã có một bài viết về chủ đề này trên Facebook cách đây ít hôm.”

Tổ điều phối nguồn nhân lực tham gia phòng, chống dịch Covid-19, của chính quyền TP.HCM, cho biết hiện còn thiếu đến ít nhất là hơn 12.000 người cho các hoạt động phòng chống dịch tại các quận huyện, cũng như tại các bệnh viện, cơ sở cấp cứu.

Theo Bộ Y Tế Việt Nam, trong vòng 24 giờ qua, có thêm khoảng 10.000 người dương tính với virus và thêm 287 người qua đời vì Covid-19 tại Việt Nam.

Trọng Thành

Nguồn: RFI

XEM THÊM:

 

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”