Nhà vận động nhân quyền Bùi Tuấn Lâm bị công an đánh đập dã man

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tường trình sự việc cảnh sát an ninh chặn xe đánh đập dã man nhà vận động UPR – Bùi Tuấn Lâm

Kính gửi: các Cơ quan, Tổ chức nhân quyền quốc tế;
Chính phủ các nước dân chủ, tự do khắp thế giới;
Toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.

Tôi tên: – Nguyễn Đức Quốc
Hiện ở tại: Số: 284 Lạc Long Quân, thị trấn Lăng Cô, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế.

Xin tường trình và tố cáo trước Công luận thế giới, Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước việc cảnh sát an ninh, công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ tỉnh Quảng Nam, đã chặn xe đánh đập dã man nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền, anh Bùi Tuấn Lâm (Peter Lam Bui).

Vào lúc 8h50 phút ngày 16/4/2014, sau khi tôi và anh Bùi Tuấn Lâm đến thăm một cựu tù nhân lương tâm, nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn tại thành phố Tam Kỳ ra về nhân chuyến làm thiện nguyện tại Quảng Nam.

Khi chúng tôi đi từ nhà của nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn, để đến trạm xe buýt từ Tam Kỳ đi Đà Nẵng thì có bốn người đàn ông mặc áo sơ mi và quần của ngành cảnh sát an ninh, công an cộng sản Việt Nam. Họ đi trên hai xe gắn máy bám theo xe chúng tôi, sau đó bọn chúng gọi thêm hai xe bốn người nữa tất cả là bốn xe tám người bám theo chúng tôi trên đường đi, ngoài tôi và Bùi Tuấn Lâm còn có hai người cháu của nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn một người tên Ngọc chở Bùi Tuấn Lâm và một người tên Thảo do tôi chở, chúng tôi đi trên hai xe gắn máy từ nhà chú Huỳnh Ngọc Tuấn đến cầu Kỳ Trung chúng tôi bị tám tên an ninh này chặn lại, khi đó xe tôi đi trước vì đoạn đường này đang sửa chữa nên chúng tôi chạy xe rất chậm, một tên trong bọn chúng đưa tay giựt áo tôi nhưng có một chiếc xe gắn máy khác đi cùng chiều vượt lên xe tôi nên tôi đã tránh được, tôi vừa qua khỏi thì bọn chúng quay đầu xe của chúng chắn ngang đường không cho xe do cô Ngọc chở Bùi Tuấn Lâm đi qua và bọn chúng gọi: Ê, Lâm xuống xe, khi đó tôi cũng dừng xe (xe tôi đi trước xe cô Ngọc đang chở Lâm 10 mét). Khi đó Thảo và Ngọc rất hốt hoảng vì lo sợ cho tôi và Lâm bị đánh.

Một tên trong bọn họ mặc áo sơ mi có kẻ sọc hỏi Bùi Tuấn Lâm, anh tên gì? Khi đó Lâm trả lời với họ tôi tên Lâm mà tại sao các anh lại chặn xe không cho chúng tôi đi, trong khi chúng tôi không vi phạm gì cả. Khi đó tôi nói với tám người này, các anh là ai? Lúc đó tên mặc áo sơ mi có kẻ sọc nói: mời các anh vào đây làm việc (chúng chỉ vào dưới gầm cầu). Khi đó Bùi Tuấn Lâm nói: chúng tôi đi giữa đường đâu vi phạm hay chọc ghẹo gì mà các anh mời chúng tôi xuống gầm cầu làm việc, tôi nói với tên này, trong một xã hội trật tự các anh là cảnh sát an ninh các anh cần phải tôn trọng pháp luật chứ, tên này đốp ngay: muốn làm việc pháp luật thì về xã làm việc. Khi đó Lâm nói với tôi anh chạy qua bên kia trước để thông tin cho mọi người biết kẻo chúng nó đánh mình chết không ai biết.

JPEG - 54.6 kb
(Nguồn ảnh: Blog Cùi Các)

Tôi đề máy xe và chạy xe qua bên kia cầu chừng 30 mét để gọi điện thoại báo với linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi, chưa kịp gọi thì tôi nhìn thấy tám tên này vây và dùng nón bảo hiểm đánh đập Bùi Tuấn Lâm rất dã man, chúng đạp anh Lâm té vào thành cầu xém rớt xuống cầu, rồi bọn chúng tiếp tục đánh đập Lâm làm cho anh Lâm bị chúi đầu vào thành cầu. Một tên trong bọn họ đạp anh Lâm đập đầu vào thành cầu làm bể nón bảo hiểm anh Lâm đang đội, khi đó tôi la lên: bà con ơi ăn cướp, an ninh, công an chặn xe đánh người ăn cướp, cứu chúng tôi với bà con ơi.

Khi đó có nhiều người chạy ra nên bọn chúng mới thôi đánh anh Lâm, và nhiều người chỉ mặt mấy tên này nói: các anh là công an, an ninh của thành phố Tam Kỳ và tỉnh Quảng Nam ngày bữa gì, mà sao công an lại đi đánh người dân đi đường vô cớ khi họ không vi phạm gì cả. Nghe thế bọn chúng lên xe chạy đi, sau đó gọi mấy tên khác đến đứng chờ chúng tôi, nhiều người ở đây nói với chúng tôi, trong tám tên đó có một thằng tên Châu, Nguyễn Xuân Châu hay sao đó là an ninh thành phố Tam Kỳ, rồi họ nói với chúng tôi các anh từ từ rồi đi không thì bọn chúng lại đánh các anh đấy.

Nghe lời người dân ở đây chúng tôi đứng lại với họ, sau đó 30 phút chúng tôi lại tiếp tục đi đến trạm xe buýt để về Đà Nẵng, khi chúng tôi trên đường đến trạm xe buýt bọn an ninh vẫn tiếp tục chạy theo, khi đó tôi thấy nguy hiểm nên muốn lánh vào một nhà thờ gần đó, Lâm thì lại can không cho vào vì sợ vào nhà thờ thì bọn an ninh lại làm khó cho cha sở ở đó, chúng tôi lại tiếp tục chạy đến trạm xe buýt và lên xe.

Khi tôi và Bùi Tuấn Lâm lên xe buýt thì bọn chúng vẫn bám theo xe buýt chúng tôi đang đi, đến trạm dừng kế tiếp thì 2 trong tám tên chặn đánh chúng tôi cũng lên xe buýt, khi đó chúng tôi nhìn thấy hai xe Mô-tô CSTT chạy kèm theo xe buýt chúng tôi đang đi, đến một trạm xe buýt tiếp theo khi xe mở cửa để đón khách thì có hai thanh niên xăm trổ đầy mình gọi, tôi nghĩ họ là dân giang hồ, họ nói: Ê, hai thằng bây xuống đây, thấy tôi và Lâm vẫn ngồi yên, hai thanh niên này nhảy lên xe buýt đứng đối diện chỗ chúng tôi đang ngồi, khi đó Lâm nói: Các anh từ từ nghe chúng tôi nói chuyện để các anh biết, tôi biết các anh bị bọn an ninh sai khiến lên đây đánh chúng tôi, nhưng tôi và các anh không hiềm thù hay ân oán gì nhau, các anh cũng là nạn nhân của bọn an ninh này và chúng ta là con người với nhau nên các anh đừng vì sự sai khiến của bọn an ninh đó mà đánh chúng tôi vô cớ. Khi đó tôi cũng nói với hai thanh niên này: các em biết đó, bọn an ninh đó tất cả tám người vừa chặn đánh anh và bạn anh đây tại cầu Kỳ Trung, Tam Kỳ trong khi tụi anh đi làm thiện nguyện về và ghé thăm một người quen đang bệnh do bọn an ninh công an đánh đập.

Nghe chúng tôi nói vậy một trong hai thanh niên liền nói với chúng tôi, hai anh chịu khó cho tôi giả bộ đánh quẹt quẹt vài cái rồi các anh la lên để chúng tôi nhảy xuống xe, kẻo mấy an ninh đang ở dưới theo dõi, nhưng hai thanh niên này lại không biết phía trước chúng tôi cũng có 2 tên an ninh đang ngồi và đã lên xe trước họ.

JPEG - 34.8 kb
Thăm nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn (Nguồn ảnh: FB Peter Lam Bui)

Tôi và Lâm gật đầu đồng ý, thì hai thanh niên xông vào lên gối xuống chỏ đánh đập chúng tôi bằng động tác giả, tôi và Lâm la lên thì hai thanh niên này lại nhảy xuống xe.

Khi qua khỏi địa phận thành phố Tam Kỳ thì những tên an ninh ngồi trên xe buýt cũng xuống xe.

Trên đây là toàn bộ sự việc, việc an ninh công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam đã chặn xe chúng tôi và đánh đập dã man anh Bùi Tuấn Lâm là một nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền. Từ khi anh về nước hơn một tháng nay.

Tôi viết tường trình này để gửi cho Công luận thế giới cũng như Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước biết về hành vi chặn xe, đánh đập người vô cớ của cảnh sát an ninh công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam.

Tôi cực lực lên án hành vi lộng hành, lạm quyền của lực lượng Cảnh sát an ninh, Công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam đã đánh đập dã man một nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền anh Bùi Tuấn Lâm, khi anh và tôi đi làm thiện nguyện tại Quảng Nam và ghé thăm nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn ra về.

Lăng Cô ngày 16/4/2014

Người tường trình
Nguyễn Đức Quốc

Nguồn: Blog Thanh Hoàng

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.