“Những người muôn năm cũ…”

Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang cùng ông Đỗ Hoàng Điềm gặp gỡ Dân Biểu Hoa Kỳ Ed Royce (8/1996).
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Lần đầu tiên tôi gặp mặt và trò chuyện với Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang là vào tháng Tám năm 1996. Vào thời đó những tiếng nói tranh đấu cho công lý và cho sự tự do của dân tộc Việt Nam rất hiếm quý. Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang đã là một trong những tiếng nói hiếm quý đó. Có thể nói trong thập niên 1990 ông thuộc lớp người tiên phong mở đường cho phong trào tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.

Có lẽ vì có cùng một hoài bão nên tôi và ông đã nói với nhau rất nhiều, bàn thảo sôi nổi về công cuộc đấu tranh cho dân chủ và những gì cần thực hiện cho đất nước. Đối với tôi, ông đã thể hiện tinh thần của một nhà trí thức yêu nước, một người chiến sĩ sẵn sàng đối mặt với cường quyền vì lẽ phải. Hơn thế nữa, với dáng vẻ từ tốn ông đã khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh lớp người “sĩ phu Hà Thành” của thời xưa.

Trong những năm gần đây vì điều kiện khó khăn, cách trở nên tôi ít có dịp được trò chuyện với ông. Ngày hôm nay Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang đã ra người thiên cổ, nghĩ tới ông và những hy sinh của ông khiến tôi bùi ngùi nhớ đến hai câu thơ: “Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ?”

Xin thành kính chia buồn cùng bà quả phụ Nguyễn Thanh Giang và tang quyến. Xin anh linh của Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang hãy hỗ trợ cho những anh em còn đang tiếp tục đi trên con đường mà Giáo Sư đã góp công khai mở.

Đỗ Hoàng Điềm
30 tháng Bảy, 2019

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.