Sẽ kinh khủng hơn Tần Thủy Hoàng, Hồi 2

Bài thơ “Lời nguyện cầu ngày Noel” và cạnh bên là bài thơ ấy nếu được viết theo cách “Chữ VN Song Song 4.0” vừa được nhà cầm quyền CSVN cấp bản quyền.
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Trước hết, xin Bạn đọc vui lòng xem những giòng chữ sau đây và đoán xem đó là gì? là ngôn ngữ nào? là chữ viết của nước nào? và Bạn có hiểu được nghĩa không?

Đây:

 

Sao, Bạn có đoán ra không (ngoại trừ trường hợp Bạn đã biết trước rồi)?

Thưa Bạn, đó là bài thơ “Lời nguyện cầu ngày Noel” theo cách viết tiếng Việt mà hai ông Kiều Trường Lâm và Trần Tư Bình đang đề nghị, bằng cái mà hai ông gọi là “Chữ Việt Nam Song Song 4.0” mà hai ông cùng chế ra mới gần đây.

Đây là hình ảnh so sánh hai cách viết:

Bài thơ “Lời nguyện cầu ngày Noel” và bên phải là bài thơ ấy nếu được viết theo cách “Chữ VN Song Song 4.0” vừa được nhà cầm quyền CSVN cấp bản quyền.
Bài thơ “Lời nguyện cầu ngày Noel” và bên phải là bài thơ ấy nếu được viết theo cách “Chữ VN Song Song 4.0” vừa được nhà cầm quyền CSVN cấp bản quyền.

 

Thật không thể hiểu nổi cách viết tiếng Quốc Ngữ hiện nay tuyệt vời như vậy có tội tình gì mà 2 vị học giả này nhất định đem ra mổ xẻ để rồi đem đi chôn như vậy?

Ở đây tôi chỉ đưa ra một hình ảnh cụ thể để chúng ta dễ hiểu chứ không đi sâu vào những nguyên tắc rất nhiêu khê được 2 tác giả trình bày trong bài báo “Tiếng Việt không dấu chính thức được cấp bản quyền, tác giả hy vọng chữ mới có thể được đưa vào giảng dạy cho học sinh” đăng trên “kenh14.vn” ngày 1 tháng Tư, 2020 vừa qua (*)

Theo bài báo này thì ông Kiều Trường Lâm năm nay 33 tuổi, hiện sống ở Việt Nam, đã mất 27 năm để nghiên cứu cách viết này từ khi ông còn học tiểu học. Ông Trần Tư Bình hiện sống ở Úc, là tác giả của “kiểu viết nhanh”. Hai ông Lâm và Bình phối hợp và sáng chế ra “Chữ Việt Nam Song Song 4.0”.

Hẳn bạn đọc còn nhớ, cách đây khoảng 2 năm rưỡi xảy ra hiện tượng Bùi Hiền. PGS Bùi Hiền đã đề nghị một cách viết tiếng Việt khiến cho cộng đồng mạng trong và ngoài nước nổi sóng cả một thời gian dài, mà tuyệt đại đa số là những phản ánh giận dữ, những lời chửi bới thậm tệ một thời gian rồi mới tạm yên. Và cái đề nghị đó dường như cũng đã được đem đi chôn.

Ngay khi đề nghị của PGS Bùi Hiền được đưa ra, tôi đã viết ngay một bài bình luận ngắn có tựa đề là “Sẽ kinh khủng hơn Tần Thủy Hoàng”.

Những gì tôi nghĩ về “Chữ Việt Nam Song Song 4.0” hôm nay không khác những gì tôi nghĩ về cách viết tiếng Việt của PGS Bùi Hiền. Vì vậy, và vì bài viết cũng ngắn, tôi xin bạn đọc vui lòng đọc lại bài viết của tôi gửi kèm lại đường dẫn ngay dưới đây để rõ quan điểm. (**)

Từ xa xưa, người Việt nói chuyện với nhau bằng “tiếng Việt”, là ngôn ngữ nói, chưa có chữ viết. Những người có học thì dùng chữ Hán để viết. Mãi đến Thế Kỷ 15 thì chữ Nôm (ký hiệu từa tựa chữ Hán) mới được sáng chế ra thành ký tự cho “tiếng Việt” và được người Việt dùng trong khoảng 500 năm cho tới Thế Kỷ 19 khi “chữ Quốc Ngữ” xuất hiện và dần dần thay thế hẳn chữ Nôm.

Những gì đã được viết bằng chữ Nôm ngày nay chỉ còn một số học giả hay các nhà nghiên cứu bỏ công học thì mới đọc được. Những người sinh ra trong thời gian tròm trèm 100 năm qua, như bạn và tôi, chắc không đọc được chữ Nôm. Điều đó có nghĩa là cả một kho tàng tài liệu và văn hoá được viết bằng chữ Nôm coi như đã mất gần hết, trừ một số rất nhỏ được chuyển sang chữ Quốc Ngữ.

Một ví dụ. Tác phẩm thơ Chinh Phụ Ngâm Khúc của Đặng Trần Côn nguyên thủy là chữ Hán, được một số học giả, Đoàn Thị Điểm là một, dịch sang chữ Nôm, và sau này được chuyển sang chữ Quốc Ngữ. Sau mấy trăm năm trải qua tiến trình dài, chữ Quốc Ngữ ngày hôm nay coi như đã hoàn chỉnh, và như mọi ngôn ngữ khác, chỉ còn những điều chỉnh thật nhỏ để ngày một hoàn hảo hơn, vừa thẩm mỹ, vừa tiện lợi. Người Việt ngày nay không còn mấy ai đọc Chinh Phụ Ngâm Khúc bằng chữ Nôm nữa.

Với những kiểu viết chữ Việt mà các ông Bùi Hiền, ông Kiều Trường Lâm và ông Trần Tư Bình đề nghị, nếu được đem ra áp dụng, thì một ngày nào đó trong tương lai, số phận của chữ Quốc Ngữ như hiện nay sẽ giống như chữ Nôm vài trăm năm trước kèm theo những mất mát to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Bỏ ra một thời gian dài để sáng chế ra một cách viết chữ như các ông Hiền, Lâm và Bình là một nỗ lực lớn cho dù mục đích là như thế nào đi nữa. Điều đó ai cũng phải ghi nhận. Điều quan trọng là hậu quả của việc làm đó như thế nào.

Được biết là các ông Lâm và Bình đã được cấp giấy chứng nhận bản quyền. Có chứng nhận bản quyền không quan trọng. Quan trọng và có hậu quả hay không là việc cách viết chữ đó có được nhà nước đem áp dụng và bắt học sinh học hay không.

Tần Thủy Hoàng đốt sách nhưng người ta còn muốn đọc thì người ta vẫn bảo tồn được. Làm cho người ta không muốn đọc nữa thì sách có còn cũng như đã đốt. Quả là kinh khủng hơn Tần Thủy Hoàng!

Đỗ Đăng Liêu

(*) https://kenh14.vn/tieng-viet-khong-dau-chinh-thuc-duoc-cap-ban-quyen-tac-gia-hy-vong-chu-moi-co-the-duoc-dua-vao-giang-day-cho-hoc-sinh-20200401131356346.chn?

(**) https://chantroimoimedia.com/2017/11/29/se-kinh-khung-hon-tan-thuy-hoang/

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ngân hàng TMCP Sài Gòn (gọi tắt là SCB) của đại gia Trương Mỹ Lan được chính phủ Việt Nam bơm tiền cứu. Ảnh: Nhac Nguyen/ AFP via Getty Images

Giải cứu SCB: Lợi bất cập hại!

Hình dung một cách đơn giản thì ngân hàng SCB huy động tiền của người dân, cung cấp cho bà Trương Mỹ Lan, bà này hối lộ cho các quan chức, rồi bây giờ bà Lan bị án tử hình còn NHNN bơm tiền ra để cứu ngân hàng SCB.

Khoản tiền giải cứu khổng lồ này [24 tỷ đô-la] không tự dưng mà có mà lấy từ ngân sách, nghĩa là từ tiền người dân và doanh nghiệp đóng thuế, từ bán tài nguyên quốc gia. Xét cho cùng, đất nước thiệt đơn thiệt kép, chỉ các quan chức giấu mặt được hưởng lợi.

Bản tin Việt Tân – Tuần lễ 15 – 21/4/2024

Nội dung:

– Hawaii tổ chức Lễ Giỗ Quốc Tổ Hùng Vương;
– Ghi ân công đức Quốc Tổ Hùng Vương tại Paris;
– Hội thảo ‘Hứa hẹn của Hà Nội; Thực trạng Nhân quyền tại Việt Nam’ trước phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) tại Genève, Thụy Sĩ;
– Kêu gọi tham gia Biểu tình và Văn nghệ đấu tranh nhân dịp UPR vào hai ngày 7 và 8/5, 2024 tại Genève, Thụy Sĩ.

Đồng ruộng ở ĐBSCL sau khi đắp đê. Ảnh: FB Nguyễn Huy Cường

Đời cha bán gạo, đời con khát nước

Nếu bây giờ tập trung truy tìm nguyên nhân chính tạo nên khô hạn, thiếu nước ở Đồng bằng sông Cửu Long thì thật dễ dàng tìm ra vài lý do vừa thực vừa mơ hồ như:

Do biến đổi khí hậu; Do biến động ở thượng nguồn sông Mekong; Do ý thức người dân trong việc sử dụng nước; Vân vân.

Những nét này cái nào cũng thực nhưng có điều ít ai thấy, nó cũng là cái rất thực, dễ giải thích, dễ thực hiện đó là chính sách “An ninh lương thực” được nhấn mạnh khoảng gần hai chục năm nay.

Những “Cây năng lượng” (ở Singapore) là một kiến trúc hình phễu, miệng rộng chừng 20 mét hứng nước chảy về hầm chứa. Cây này vừa tạo cảnh quan đẹp, vừa cảnh báo con người về thái độ với nước, vừa thu gom nước mưa. Ảnh: FB Nguyễn Huy Cường

Thử đi tìm đường cứu… nước

Tình hình vài năm nay và dăm bảy năm sau có những dự báo không mấy an tâm cho tình hình nước ngọt ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long. Chỉ riêng tỉnh Kiên Giang có khoảng 30.000 hộ dân thiếu nước sinh hoạt.

Cả vùng này có khoảng nửa triệu hộ dân thiếu nước sinh hoạt trong năm tháng cao điểm mùa khô. 

Lý do chính là do biến động bởi dòng chảy sông Mekong đã có nhiều thay đổi, chưa tính đến con kênh Phù Nam bên Cambodia sắp “Trích huyết” sông Mekong ngang chừng, cho chảy sang Vịnh Thái Lan.