30/4

Tổng Bí thư ĐCSVN Tô Lâm đọc diễn văn trong buổi lễ diễn binh rầm rộ sự kiện 50 năm chấm dứt chiến tranh, tổ chức hôm 30/4/2025 tại Sài Gòn. Ảnh: FB Manh Dang

Đừng ngây thơ nữa

Trong vài ngày qua, tôi đọc và nhận thấy vẫn còn rất nhiều người ngây thơ tin rằng ông Tô Lâm sẽ chân thành thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc. Nhất là qua bài viết “Đất nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một” với những lời lẽ đẹp đẽ, như có cánh trong bài viết.

Có một phép thử để có thể đo lường mà sao họ chưa nhìn ra chân tướng của ông Tô Lâm.

Chính quyền đang sợ sự thật?

Một bà mẹ đơn thân nuôi năm con, trong đó có bé tự kỷ, bị cấm xuất cảnh và triệu tập vì phản đối việc tiêu hàng ngàn tỷ đồng vào lễ diễn binh, lên tiếng cho người nghèo và trẻ em bất hạnh.

Chính quyền đang dùng biện pháp cưỡng chế để bịt miệng những tiếng nói phản biện ôn hòa – liệu đó có phải là nỗi sợ sự thật, hay là sự kiệt quệ của đối thoại và lòng nhân?

Hòa giải hay lạc lõng: Lựa chọn sinh tử cho Việt Nam 

Một cuộc chiến tưởng đã kết thúc năm 1975. Nhưng thực ra, nửa thế kỷ qua, những đường biên hữu hình và vô hình – Bắc, Nam; Quốc nội, Hải ngoại; Cộng sản, Tư bản – vẫn lạnh lùng và sắc nhọn như những lưỡi dao cắm sâu vào lòng dân tộc.

Tiếng súng tạm lắng, nhưng chúng ta chưa có hòa bình. Thống nhất trên bản đồ, nhưng chúng ta chưa thống nhất từ trái tim đến trái tim.

Ba cuộc chia cắt – Ba cách trở về

Thống nhất không khép lại quá khứ – thống nhất mở ra trách nhiệm sống chung với ký ức.

Và chỉ khi nào người Việt thôi hỏi nhau: “Anh là ai trong cuộc chiến?” Mà bắt đầu hỏi nhau: “Mai này, con cháu mình sẽ sống trong một đất nước thế nào?” Thì khi ấy, thống nhất mới thật sự bắt đầu.

“Cây muốn lặng gió chẳng đừng”: Việt Nam giữa gọng kìm Mỹ – Trung trước ngã ba định mệnh

Trong bối cảnh những cơn gió lớn đang nổi lên từ cả Washington lẫn Bắc Kinh, Việt Nam bị cuốn vào thế kẹt giữa hai cường quốc, với những lựa chọn chiến lược không thể trì hoãn. Những tưởng mối quan hệ “Đối tác Chiến lược Toàn diện” với Mỹ sẽ là một cột mốc ổn định, nhưng hàng loạt đòn cảnh cáo gần đây từ chính quyền Donald Trump cho thấy Washington đang mất dần kiên nhẫn. Trong khi đó, Hà Nội lại vướng vào những tính toán nội bộ đầy mâu thuẫn, giữa một bên muốn cải cách, một bên lo sợ đổi thay.

Tâm tư người trẻ những ngày cuối tháng Tư*

Tôi không biết có bao nhiêu người trẻ ở xứ sở này, vào những ngày cuối tháng Tư, khi ngoài kia tiếng loa đài hô hào, trên mạng ngập tràn post quảng cáo từ Ban Tuyên giáo về sự kiện chiến thắng, về sự kiện diễu binh, nhạc đỏ rình rang, khi từng đoàn quân rập rình chuẩn bị diễu hành giữa lòng Sài Gòn để “kỷ niệm 50 năm giải phóng,” lại cảm thấy nghèn nghẹn như tôi lúc này.

Đại diện Lưỡng viện Quốc Hội Hawaii (phải) trao Nghị quyết Cờ Vàng cho Đại diện Cộng đồng (giữa)

Bản tin Việt Tân – Tuần lễ 29/4 – 5/5/2024

Nội dung:

– Thông báo về các sự kiện đặc biệt tại Geneva, Thụy Sĩ nhân dịp Vietnam UPR 2024;
– Cựu TNLT Châu Văn Khảm gặp mặt thân hữu tại Houston;
– San Jose treo cờ tưởng niệm Quốc hận 30/4/1975;
– Lưỡng viện Quốc hội Hawaii và thành phố Honolulu ra Nghị quyết Vinh danh Cờ Vàng và Lễ Tưởng niệm Quốc hận 30/4 tại Hawaii;
– Cộng đồng tại Houston, TX tưởng niệm 30 tháng Tư;
– Hình ảnh các cuộc biểu tình Ngày Quốc hận 30/4 tại Vương Quốc Bỉ, Đức, Úc Châu;
– Mời theo dõi các cuộc hội luận.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.