Tôi muốn đi làm công nhân…

Công nhân làm việc trong nhà máy ở Bạc Liêu thuộc Tập đoàn Dệt may Việt Nam. Ảnh: Công nhân làm việc trong nhà máy ở Bạc Liêu thuộc Tập đoàn Dệt may Việt Nam. Ảnh: VnExpress
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Thời gian vừa rồi tôi cứ nuôi mãi ý định sẽ xin vô khu công nghiệp để làm công nhân…

Tôi tiếp xúc và có cả những khoảng thời gian dài sống chung với họ, những công nhân nhiều ngành nghề, như cao su, giày da, chế biến… Tôi chứng kiến cuộc sống của họ và nghe kể quá nhiều về những khổ nhọc và bất công mà họ phải chịu. Cũng may, công nhân đa số ít học, nên rồi họ quen, cái lớn nhất còn lại với họ là đồng lương và sức khỏe; còn những chuyện sỉ nhục, xúc phạm, dần cũng quen…

Tôi muốn đi làm công nhân để trực tiếp trải qua cái cuộc sống ngột ngạt, tăm tối ấy; để cảm, để hiểu bằng da thịt mình: người công nhân Việt Nam đang phải gánh chịu những gì. Nghe kể không thôi chưa đủ dù nhiều lúc nó đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân.

Cuộc sống của công nhân cao su thì tôi đã mô tả trong nhiều bài viết, còn những ngành nghề khác cũng khắc nghiệt không kém. Một cô em họ tôi, mỗi lần đi làm về tới nhà thì không nhìn ngó gì tới chuyện ăn uống, mà phải “xả” một hơi đã rồi làm gì mới làm. Những người quản lý trực tiếp như đội trưởng – tổ trưởng – ca trưởng – chuyền trưởng…, họ chửi bới nhục mạ công nhân suốt ngày không ngớt. Bị phân biệt đối xử và khinh thường, chà đạp.

Một người bạn khác của tôi, sau khi bỏ việc trong nhà nước thì đi làm giày da, nhưng chỉ được 1 tháng, phải bỏ. Công việc vất vả chưa nói, nhưng không chịu đựng được việc những người quản lý đối xử với mình và những công nhân khác như đối với những con vật. Bạn kể, một cô đội trưởng mới chưa tới 30, thấy bà công nhân già (khoảng gần 50 tuổi) làm chậm, thì liên tục mày – tao: “Con kia, mày ra đây tao bảo, ngày mai tao cho mày nghỉ việc…” Tôi hỏi lại, thế cô công nhân ấy có nói lại gì không? Không, cô ấy ấp úng trong miệng rồi lại cúi mặt làm thế thôi.

Bạn nói, đi làm công nhân thì phải xác định vứt bỏ lòng tự trọng, nhân phẩm và các thứ quyền này nọ trong sách vở. Con trâu cày xong còn được chủ vỗ lưng cho mấy cái rồi dắt ra bãi cỏ hay cho uống miếng nước; làm công nhân thì thua xa con vật. Ở đó không có tình người, không có tôn trọng, mỗi công nhân chỉ là một cỗ máy, làm, làm và làm nhanh hơn nữa. Ngoài tiếng máy thì chỉ có tiếng chửi rủa suốt ngày của các bà tổ trưởng, nhóm trưởng…

Những ông chủ nước ngoài, đặc biệt là chủ người Đài Loan, Trung Quốc, họ rất biết cách dùng “người Việt trị người Việt.” Họ sẽ chọn đứa nào xông xáo, năng nổ và vô học nhất, để cho lên làm “cán bộ.” Những nông dân đi ra từ làng, suốt đời cúi mặt xuống bùi hôi, ở nhà thì bị chồng và gia đình đè nén, đối xử bất công, giờ bỗng nhiên có quyền sinh quyền sát với mấy chục con người, họ trở nên dữ dằn và độc ác.

Công việc thì liên tục “tăng số.” Ví dụ, tháng này chỉ tiêu là 1000 đôi giày, nếu không hoàn thành thì không xong rồi, nhưng hoàn thành thì tháng sau tăng lên 1100. Cứ như thế, người công nhân trở thành một thứ máy móc bị vít ga, tăng ca, mỗi lúc một gia tốc, chạy đến long óc, quá tải. Bạn bè và người quen tôi kể rằng, sợ nhất là đang làm mà đau bụng hay mắc tiểu, vì là cả dây chuyền nên không thể đứng dậy được. Chỉ cần vô nhà vệ sinh vài phút thôi là hàng tồn thành đống và bị quản lý chửi xơi xơi như chửi con vật.

Công nhân đi làm thì hiếm khi được tiếp xúc với chủ, vì họ ở “trên cao.” Nhưng những người Việt làm quản lý cấp thấp thì cũng chính là phiên bản, là cánh tay vươn dài của họ. Hãy nhìn những người quản lý ấy đối xử với đồng bào mình thì rõ ông chủ của họ. Hôm qua, một chủ người Trung Quốc đã sát hại dã man một cô kế toán người Việt, dù cô ấy đã quỳ xin tha. Kẻ ác đã bị bắt giữ, nhưng đó không bao giờ là dấu chấm cho sự bất công tàn nhẫn mà công nhân Việt Nam đang phải gánh chịu trên chính quê hương mình.

Tôi muốn đi vào nhà máy, làm một người công nhân để làm cùng, ăn cùng, sống cùng họ. Để cảm nhận hết được sự ngược đãi và sự vô luân trong môi trường ấy, tiếc thay đến nay vẫn chưa thực hiện được.

Đất nước mình trù phú, “rừng vàng biển bạc,” “bờ xôi ruộng mật,” nhưng bây giờ hàng triệu người dân phải bán sức lao động rẻ mạt trên chính quê hương họ, đi làm cu li cho người như những lao động khổ sai thời chiếm hữu nô lệ. Một nền nông nghiệp lạc hậu không thể nuôi sống họ trong thời đại này, họ bỏ ruộng vào nhà máy, đó là một lựa chọn gần như không thể khác được. Bị chửi bới, bị đe dọa, bị nhục mạ, bị sa thải…, tất cả rồi cũng quen, khi mà sinh tồn đã trở thành điều hệ trọng hơn phẩm giá.

Trên chính quê hương mình, người Việt đang không chỉ bán sức lao động giá rẻ mà còn phải bán cả lòng tự trọng, tự tôn và linh hồn mình. Cái quỳ của cô kế toán đã không cứu được cô. Nhưng có hàng triệu người khác cũng đang quỳ mà không ai thấy. Họ sống quỳ. Phải sống quỳ trên chính mảnh đất mà cha ông họ đã nghìn đời gìn giữ…

Công nhân là những người bị bỏ quên.

Tôi không biết “nhà nước” đang ở đâu trong đời sống và đời sống tinh thần của công nhân, tôi cũng không rõ báo chí đã làm gì trước nỗi khổ vô bờ của công nhân. Nhân viên y tế đã kêu lên, giáo viên đã kêu lên…, vì ít ra họ còn biết kêu; nhưng công nhân, công nhân là những người không còn tiếng nói, không có tiếng nói, họ không biết kêu và cũng không biết kêu ai…

Nguồn: FB Thái Hạo

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Hình ảnh vệ tinh cho thấy 6 thực thể bãi đá ở Trường Sa được cho là đã được Hà Nội san lấp trong thời gian qua. Ảnh: CSIS - AMTI

Vấn đề Biển Đông

Hình ảnh vệ tinh của CSIS gần đây cho thấy Việt Nam đã tiến hành nạo vét và san lấp tại bãi Tốc Tan (Alison Reef), đá Cô Lin (Collins Reef), Đá Đông (East Reef), đá Len Đao (Landsdowne Reef) và đá Núi Thị (Petley Reef), tất cả đều trước đây chỉ có các công trình bê tông cốt thép nhỏ.

Lễ Tưởng niệm các Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 tại trụ sở Câu lạc bộ Thân hữu Việt Tân hôm 24/8/2025 do Đảng bộ Việt Tân Houston tổ chức

Lễ Tưởng niệm Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 tại thành phố Houston, Hoa Kỳ

Chủ Nhật 24 tháng 8 năm 2025 vừa qua, Đảng bộ Việt Tân Houston (Hoa Kỳ) đã long trọng tổ chức Lễ Tưởng niệm các Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 tại trụ sở Câu lạc bộ Thân hữu Việt Tân ở thành phố Houston.

Thành phần tham dự buổi lễ gồm có chủ tịch Cộng đồng Houston – tiểu bang Texas, đại diện nhiều hội đoàn, các đảng viên Việt Tân, thân hữu và đồng bào tại địa phương.

Lễ Tưởng niệm Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 do Đảng bộ Việt Tân Boston tổ chức tại thành phố Boston, tiểu bang Massachusetts hôm 23 tháng 8 năm 2025

SBTN: Phóng sự Lễ Tưởng niệm Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 tại Boston, Hoa Kỳ

Đảng bộ Việt Tân Boston, khu vực vùng Đông Bắc Hoa Kỳ đã tổ chức Lễ Tưởng niệm Anh hùng Đông Tiến năm thứ 38 tại thành phố Boston, tiểu bang Massachusetts hôm 23 tháng 8 năm 2025.

Nhân dịp này, Đài Truyền hình SBTN đã thực hiện một phiên phóng sự. Phóng viên SBTN đã tiếp chuyện các thành viên của đảng Việt Tân, thân hữu và đặc biệt có sự hiện diện của một bạn trẻ vừa đến từ Việt Nam. Xin mời quý vị cùng theo dõi phóng sự Video của SBTN dưới đây: 

Quang cảnh buổi Lễ Tưởng niệm các Anh hùng Đông Tiến do Cơ sở Việt Tân tại Bỉ phối hợp cùng các Cơ sở Việt Tân tại Hoà Lan và Tây Đức tổ chức tại Vương Quốc Bỉ hôm 23/8/2025

Lễ Tưởng niệm Anh hùng Đông Tiến 2025 tại Vương Quốc Bỉ

“… Trong bàng hoàng thao thức
Những giọt nước mắt, pha máu chảy từ tim…”

Vào những ngày cuối tháng 8 năm 1987, có những người trai đã từ bỏ hạnh phúc bên mái ấm gia đình, đi về xây dựng chiến khu mở đường Đông Tiến với ước nguyện quang phục quê hương. Trên đường về đất mẹ, chỉ còn cách 20 cây số, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và các Kháng chiến quân đã hy sinh nơi núi rừng thâm u…