Đàn áp blogger tại Việt Nam

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Ngày 15 tháng 1, 2013

Faine Greenwood
Việt Thi chuyển ngữ

Bạn là một blogger hoặc một người hoạt động xã hội tại Việt Nam? Thế thì đây là lúc bắt đầu cần lo lắng.

Việc nhà cầm quyền kết án 14 nhà hoạt động trong một phiên tòa biểu kiến kéo dài 2 ngày vào ngày 8 tháng Giêng – với tội danh “lật đổ chính quyền” theo Điều 79 – là cuộc tấn công mãnh liệt gần đây nhất đối với quyền tự do ngôn luận trên mạng. Theo luật họ có thể bị kết án nặng nhất là án tử hình.

Đa số là đạo Công Giáo: tất cả đều bị cáo buộc là thành viên Việt Tân, một đảng đối lập mà chính quyền Việt Nam từ lâu cho là có bản chất khủng bố. Mười ba người trong số bị kết tội bị án tù từ 3 đến 16 năm.

“Đây thật sự là một phiên tòa cốt yếu để xem người Việt Nam có được phép hưởng những quyền tự do căn bản hay không,” ông Duy Hoàng, phát ngôn nhân của Việt Tân cho biết. “Nhà chức trách không chứng minh được bất cứ hành vi nào của 14 nhà hoạt động này là gây nguy hại cho xã hội hoặc được xem là trái phép theo các chuẩn mực quốc tế… Chúng tôi thách đố nhà cầm quyền Hà Nội giải thích tại sao những người hoạt động ôn hòa này bị coi là ’khủng bố’.”

Văn Phòng của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền vừa qua đã [can thiệp và lên tiếng phản đối về sự đàn áp gần đây đối với tự do ngôn luận- register its disapproval of Vietnam’s latest move against free speech (http://www.viettan.org/UN-human-rig…], và những tổ chức nhân quyền từ Tổ chức Quan Sát Nhân Quyền đến Ân Xá Quốc Tế đã thẳng thừng lên án những vụ bắt bớ, cho rằng vi phạm cả hai Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị (mà Việt Nam đã cam kết), và Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.

Việt Tân cho rằng tám người trong nhóm thuộc thành phần bloggers hoặc những người “đối kháng trên mạng”, và nhóm này có vẻ như bị chính quyền Việt Nam đả kích không hết lời.

Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) hiện đang có nỗ lực để chứng minh sự vô tội đối với blogger Paulus Lê Sơn, cho rằng ông không thể tham gia một cuộc họp của Việt Tân trong tháng Bảy vì lúc đó ông đang tham dự một buổi sinh hoạt với RSF tại Bangkok – tuy nhiên, tổ chức RSF này cũng không được chính quyền Việt Nam mặn mòi và tổ chức này đã từng gọi Việt Nam là nhà tù lớn thứ nhì trên thế giới sau Trung Quốc giam cầm các cư dân mạng.”

Chiều hướng gần đây cho thấy 14 người bị kết án vào tuần trước sẽ không phải là những người cuối cùng bị kết án trong năm 2013: nhiều nhà quan sát tình hình chính trị đồng ý rằng chúng ta đang chứng kiến một xu hướng đàn áp rất đáng lo ngại đối với các nhà hoạt động và bloggers – thật vậy, chính Thủ tướng Việt Nam vào tháng 9 vừa qua đã ra lệnh điều tra khắt khe hơn đối với những blog và website “chông chính quyền”

Cuộc đàn áp này, rõ ràng được sự hậu thuẫn của cấp cao nhất trong chính quyền, mang lại những hậu quả vô cùng hệ trọng đối với nhân quyền tại Việt Nam, và có lẽ ngay cả với nền kinh tế có chiều hướng phát triển mạnh mẽ – đã đưa quốc gia Đông Nam Á này hồi phục với vận tốc đáng chú ý sau cuộc chiến.

Giáo sư Đại học Stanford Allen S. Weiner đã lưu ý về sự đàn áp ngày càng gia tăng: vào tháng 7 năm 2012, ông đã đứng đơn đệ nạp với Ủy Ban Liên Hiệp Quốc Điều Tra về Bắt Giữ Tùy Tiện, kêu gọi phóng thích 17 nhà hoạt động bị bắt giam vì bị cáo buộc “lật đổ chính quyền” bởi chính nhà cầm quyền của họ (một số trong nhóm này đã bị kết án vào ngày 8 tháng Giêng vừa qua).

“Tôi tin rằng việc Việt Nam đàn áp các nhà tranh đấu nhân quyền có ảnh hưởng đến giới doanh thương Tây phương phải suy nghĩ lại về chuyện đầu tư tại Việt Nam,” ông Weiner nói.

“Các công ty đa quốc gia khắp nơi trên thế giới đang dần dà kết hợp vấn đề trách nhiệm xã hội của công ty với những quyết định làm ăn của họ,” ông nói thêm, và lưu ý rằng những nước khác trong vùng có cùng lợi thế kinh doanh như Việt Nam mà không bị ô uế bởi một nhà cầm quyền chuyên áp bức.

“Những nhà hoạt động trẻ Việt Nam bị kết án với những bản án tù nặng nề đã bị phạt chỉ vì họ làm những điều mà tất cả mọi người trong thế giới tự do vẫn làm như một công việc thường nhật,” ông Weiner chia sẻ với UN Dispatch.

Nỗ lực của chính quyền Việt Nam trong việc hình sự hóa những hoạt động chính trị ôn hòa như vậy là vi phạm luật quốc tế và quyền tự do căn bản được cả thế giới công nhận,” ông Weiner nói thêm.

Nguồn: UN Dispatch

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”