Quyền duy nhất được thực thi

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

22 tháng 10, 2012

“Việc tước bỏ các quyền tích cực của công dân là tội phạm nặng nhất, là sự sỉ nhục dân tộc”. (Robespiere)

Là một công dân sống trên trái đất này, hẳn quý vị đều từng biết đến những lời sau:

“Xét rằng, theo những nguyên tắc nêu trong Hiến chương Liên Hợp Quốc, việc công nhận phẩm giá vốn có và những quyền bình đẳng và bất di bất dịch của mọi thành viên trong cộng đồng nhân loại là nền tảng cho tự do, công lý và hoà bình trên thế giới;

Thừa nhận rằng, những quyền này bắt nguồn từ phẩm giá vốn có của con người…”.

Những lời trên được trích dẫn tại Lời nói đầu của “Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị” (International Covenant on Civil and Political Rights), do Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc thông qua ngày 16.12.1966. Bản thân Việt Nam đã tham gia ký kết vào ngày 24.9.1982. Như vậy Việt Nam cũng là quốc gia thành viên của Công ước này. Khi tham gia ký kết một bản Công ước Quốc tế, thì bất kể thành viên liên quan nào cũng phải tuân thủ nghiêm túc những quy định và cam kết được ghi trong đó. Đó là trách nhiệm và bổn phận của quốc gia thành viên, những vi phạm về các điều khoản sẽ bị cộng đồng thế giới có những biện pháp chế tài tương ứng. Do vậy, theo quy định – Việt Nam phải tuân thủ nội dung ghi trong bản Công ước này.

Là một quốc gia độc tài Cộng Sản, Việt Nam thường xuyên bị cộng đồng quốc tế lên án do vi phạm các quyền con người. Nhà nước Việt Nam đã không làm trọn bổn phận của một quốc gia thành viên, mà ngược lại các quyền của người dân thường bị hạn chế và chưa được tôn trọng như: Quyền sống, quyền tự do tôn giáo, tự do phát biểu, tự do hội họp, quyền bầu cử và quyền được xét xử bình đẳng và theo đúng trình tự pháp luật…; cộng đồng quốc tế đã chứng kiến những phiên toà xét xử bất công và phi lý của hệ thống toà án nhà nước Việt Nam đối với các nhà bất đồng chính kiến, những người hoạt động đòi hỏi các quyền tự do dân chủ cho người dân. Những nhà Dân chủ này không hề làm gì khác ngoài việc đòi hỏi trong ôn hoà các quyền đã được ghi trong “Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị”. Và họ đã phải gánh chịu những bản án nặng nề, bị đối xử thô bạo trong tù ngục. Linh mục Nguyễn Văn Lý đã phải ngồi từ vì đòi dân chủ và tự do tín ngưỡng. Các tăng ni phật tử bị đánh đập và đe doạ vì đấu tranh đòi quyền con người cho người dân, nhiều người yêu nước biểu tình chống Trung Quốc xâm lược bị bắt giam như: Nguyễn Xuân Nghĩa, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Văn Trội...; rất nhiều nhà dân chủ khác cũng phải chịu những bản án tù nặng nề vì bất đồng quan điểm với nhà nước, đòi tự do dân chủ cho Việt Nam, tiêu biểu như: Luật sư Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Cù Huy Hà Vũ, Trần Anh Kim…; các nhà hoạt động nghệ thuật cũng bị bắt giam vì bị chính quyền cho là trái với chủ trương, đường lối của đảng. Họ là Nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, Nhạc sĩ Việt Khang, Nhà thơ Trần Đức Thạch…

Đối với người dân Việt Nam, họ chưa được hưởng một thứ quyền gì đúng nghĩa, những quyền mà đáng lẽ họ hiển nhiên được có.

Với một thể chế chính trị độc đảng, quyền bầu cử của người dân Việt Nam chỉ có được trên hình thức. Họ phải đi bầu cử trong sự lừa dối và ép buộc của chính quyền, lá phiếu của người dân không mảy may quyết định đến việc chọn người đại diện cho mình, vì rằng việc này đã có đảng Cộng sản làm thay.

Các tổ chức dân sự ở Việt Nam do nhà nước thành lập, và do đảng Cộng sản lãnh đạo. Vì vậy người dân không có vai trò gì trong việc tham gia và thực hiện các quyền tích cực của công dân. Do đó họ không thể tham gia vào tiến trình quản lý và phát triển xã hội, môi trường sống của bản thân mình. Nếu có ai đó dám lên tiếng phản đối sự bất công này, thì một bản án tù đang chờ họ trước mắt.

Về tự do ngôn luận, thì tất cả những ai dám lên tiếng về tình trạng bất công của chế độ, phản ánh hiện tình đất nước đều bị bắt giam. Tất cả đều được gán ghép vào hai điều khoản đàn áp khét tiếng: điều 79 và điều 88 của Bộ Luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Biểu tình phản đối nhà nước hay chống ngoại xâm ở Việt Nam được coi là có tội. Những người tham gia được nhìn nhận như những kẻ âm mưu lật đổ chính quyền và gây rối trật tự công cộng. Họ bị bắt giam và bị người của công lực đánh đập và hành hung tàn nhẫn tại hiện trường.

Nhà nước Việt Nam làm tất cả những chuyện trên một cách công khai và mạnh mẽ, coi như không có bản “Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị” mà họ đã tham gia ký kết. Họ coi thường người dân Việt Nam và cả dư luận Quốc tế.

Vì vậy mà nói, tại đất nước Việt Nam chúng ta – chỉ có một thứ quyền duy nhất được thực thi – đó là quyền được ngồi tù và quyền được trở thành “Phản động”.

Nguồn : Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Hình ảnh nhà sư Thích Minh Tuệ trên một trang mạng xã hội. Ảnh: Pháp Luật TP.HCM

Thật và giả từ bước chân thầy Minh Tuệ

Hình ảnh một hành giả mặc áo vá, đầu trần chân đất đi từ Nam ra Bắc thực hành phép tu hạnh đầu đà của Phật Giáo đang gây một trận động đất trong dư luận Việt Nam. Hội đồng Trị sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam ngay lập tức phát ra thông báo khẳng định “người được mạng xã hội gọi là ‘Sư Thích Minh Tuệ’ không phải là tu sĩ Phật Giáo.” Oái oăm thay, lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của các vị chức sắc Phật Giáo quốc doanh lại góp phần phơi trần cái bản lai diện mục giả hiệu của chính họ.

Hội nghị Thượng đỉnh về Nhân quyền và Dân chủ dược tổ chức tại Geneva, Thụy Sĩ hôm 15/5/2024

Hội nghị Thượng đỉnh Geneva về Nhân quyền và Dân chủ kỳ thứ 16

Ngày 15/5/2024, tại Geneva, Thụy Sĩ đã diễn ra Hội nghị Thượng đỉnh về Nhân quyền và Dân chủ kỳ thứ 16 (The 16th Annual Geneva Summit for Human Rights and Democracy).

Mục đích của Hội nghị Thượng đỉnh về Nhân quyền và Dân chủ là đề cập đến tình trạng nhân quyền và đặc biệt là để hướng cộng đồng thế giới quan tâm đến một số trường hợp cần phải có sự can thiệp nhanh chóng để giảm đi những khổ nạn có thể xảy đến với các nạn nhân.

Hội nghị thượng đỉnh Geneva được tài trợ bởi một liên minh gồm 25 tổ chức phi chính phủ về nhân quyền từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có Đảng Việt Tân.

Từ trái sang phải: Trương Thị Mai - người vừa bị "cho thôi giữ các chức vụ," Nguyễn Xuân Phúc, Trương Hòa Bình và Đinh Thế Huynh. Ảnh chụp ngày 20/07/2016. Ảnh: AP - Hau Dinh

Việt Nam: Thêm một ủy viên Bộ Chính trị phải từ chức

Hôm qua, 16/05/2024, Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam đã bầu bổ sung 4 ủy viên sau khi một ủy viên khác là bà Trương Thị Mai phải từ chức và nghỉ việc.

Giữ chức thường trực Ban Bí thư và trưởng Ban Tổ chức Trung ương từ năm 2023, bà Trương Thị Mai như vậy là ủy viên thứ 3 trong Bộ Chính trị phải từ chức chỉ trong vòng hai tháng, sau Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng trong tháng Ba và Chủ tịch Quốc Hội Vương Đình Huệ trong tháng Tư.

Bà Trường Thị Mai vừa được cho thôi chức Thường trực Ban Bí thư, uỷ viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam hôm 16/5/2024. Ảnh: RFA

Đại tướng Lương Cường thay bà Trương Thị Mai làm thường trực Ban Bí thư

Đại tướng Lương Cường – Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, được Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam vào ngày 16/5 chính thức phân công thay cho bà Trương Thị Mai làm thường trực Ban Bí thư. 

Tại Hội nghị TƯ 9, Đại tướng Lương Cường ngồi ghế chủ tọa cùng với TBT Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Phạm Minh Chính. Đây là điều gây chú ý vì tại Hội nghị Trung ương 8 khai mạc hồi tháng 10/2023 có đến năm người, gồm: bà Trương Thị Mai, Võ Văn Thưởng, Nguyễn Phú Trọng, Phạm Minh Chính và Vương Đình Huệ.