Thấy gì qua việc Việt Nam công bố sách trắng tôn giáo

Bìa "Sách trắng tôn giáo," Hà Nội công bố hôm 9/3/2023. Ảnh: Internet
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Sau 16 năm kể từ khi tuyên bố “các tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật”“nhà nước không phân biệt đối xử vì lý do tín ngưỡng, tôn giáo” (sic), thì vào ngày 9/3/2023, sách trắng tôn giáo được phát hành.

Đây là cuốn sách mà các nhà lãnh đạo Hà Nội xem như “tuyên ngôn” về quyền tự do tôn giáo tại đất nước Việt Nam. Tuy nhiên với những người hiểu biết, thì đây chỉ là “bức bình phong” để che đậy những áp bức và chèn ép tôn giáo của chính quyền dành cho các tín hữu.

Theo nhận định của một số chuyên gia, động thái phát hành sách trắng được đưa ra vì trước đó Mỹ đã cho Việt Nam vào danh sách cần theo dõi đặc biệt và có thể bị trừng phạt mạnh tay vì những hành động đàn áp tín ngưỡng tôn giáo tại đất nước này.

Tuy nhiên đáp lại động thái này của Mỹ, các nhà chức sắc Việt Nam cho rằng đây là một cáo buộc không chính xác và thiếu khách quan.

Thực tế đa số người dân nhận ra rằng, đất nước chúng ta không hề có tự do, và tự do tôn giáo lại càng không. Hàng loạt các vụ đập phá chùa chiền, nhà thờ để chiếm đất đai, chính quyền cài cắm người vào hàng ngũ tu sĩ để hòng phá hoại và chia rẽ tôn giáo. Những người có tôn giáo cũng không được phép gia nhập đảng để thăng quan tiến chức trong công việc. Chưa kể các nhóm tôn giáo độc lập chưa được công nhận cũng luôn bị hạch sách và quấy nhiễu.

Vậy tự do tôn giáo ở đâu?

Chỉ là trên sách vở, trên môi miệng những lời nói của các nhà lãnh đạo, hòng che mắt cả thể giới, để xã hội thấy rằng người dân Việt Nam đang sống tự do, hạnh phúc như thế nào, để kêu gọi các nguồn vốn, hỗ trợ từ các cường quốc trên thế giới, đầu tư vào nước ta càng nhiều, thì lãnh đạo càng đầy túi, còn dân đen muôn đời khổ vẫn khổ hoàn khổ mà thôi.

Tổng hợp

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.