Hiện Đại Hóa Theo Định Hướng Khổng Phu Tử

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tạp chí The Economist số ra ngày 25 tháng Bảy có hai bài báo về tôn giáo tại Trung Quốc. Hai bài này nên đọc trong bối cảnh Tập Cận Bình thâu tóm quyền hành chỉ trong vòng vài năm với những chức vị quan trọng nhất – Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc (2012), Chủ Tịch Nhà Nước (2013), Chủ Tịch Ủy Ban Quân Sự Trung Ương (2013). Chỉ còn thiếu có mỗi tước vị Hoàng Đế Trung Quốc!

Bài báo thứ nhất của The Economist nói về gia tăng sự sùng bái Khổng Tử, nhất là quanh đền thờ Khổng Tử ở Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông. Trước đó nhà cầm quyền Trung Quốc xem Khổng Giáo, Khổng Học là tư tưởng phản động mà cao điểm là cuộc Cách Mạng Văn Hóa dưới thời Mao Trạch Đông. Đến nay thì nhà cầm quyền Trung Quốc lại xoay chiều ôm chầm lấy Khổng Tử. Tập Cận Bình tán thành việc này rất rõ ràng trong một câu nói được khắc ghi lên bài vị trong đền thờ họ Khổng: “Trong việc truyền bá Khổng Học khắp nơi trên thế giới, Trung Quốc phải quyết liệt bảo vệ quyền lên tiếng của mình.” Năm 2014, Tập Cận Bình triệu tập một phiên họp của Bộ Chính Trị để học tập “văn hóa truyền thống Trung Quốc” (được hiểu là văn hóa Khổng Giáo). Kể từ đó các viên chức của Đảng phải ráng sức mà chứng minh cho thấy có mối liên quan chặt chẽ giữa Khổng Học và thuyết Mác-xít. Trung Quốc cũng chi tiền để thiết lập nhiều Học Viện Khổng Tử trên danh nghĩa là dạy tiếng Hoa nhưng đồng thời cũng truyền bá văn hóa Trung Quốc.

Bài báo thứ nhì của The Economist đề cập chiến dịch chống Thiên Chúa Giáo tại thành phố Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang. Ôn Châu có tỷ lệ tín đồ Thiên Chúa Giáo mà đa số là Tin Lành cao nhất trong các thành phố tại Trung Quốc. Chiến dịch này bắt đầu khi nhà cầm quyền địa phương ra lệnh gỡ các thánh giá trên nóc nhà thờ. Có khoảng 1.200 thánh giá đã bị tháo gỡ. Khi một số Hội Thánh không tuân lệnh thì toàn bộ cơ sở Hội Thánh bị đập phá. Trên nguyên tắc lệnh tháo gỡ này là vì lý do vi phạm tiêu chuẩn xây dựng, nhưng các tuyên bố của ông bí thư tỉnh, được biết là ghét Thiên Chúa Giáo, cho thấy rõ là ông ta muốn giảm ảnh hưởng của tôn giáo. Giới quan sát thời cuộc không rõ đây chỉ là chuyện địa phương hay được chính quyền trung ương đạo diễn. Với sự tập trung quyền hành về lại trung ương của chính quyền họ Tập khó tin là ông ta không biết gì hết về chuyện này hoặc ít ra là ngầm chấp thuận. Dự phóng rằng Ôn Châu chỉ là bước thử nghiệm đầu tiên của một chiến dịch to lớn hơn nhằm giảm đà phát triển của Thiên Chúa Giáo (ước lượng hiện nay có nhiều tín đồ Thiên Chúa Giáo hơn là số đảng viên Đảng Cộng Sản).

Thái độ của Trung Quốc đối với tôn giáo có gốc rễ sâu đậm ở Khổng Giáo – viên chức chính quyền hành xử như là các quan lại. Họ xem các tôn giáo là mê tín dị đoan, có tiềm năng nguy hiểm cho chế độ. Không thể hiện hữu những tụ điểm quyền lực nào khác ngoài Đảng Cộng Sản. Thí dụ điển hình là Pháp Luân Công. Khi Pháp Luân Công tổ chức một cuộc hội thảo tại Bắc Kinh thì có hàng chục ngàn đệ tử tham dự, mà chẳng cơ quan chính quyền nào biết tí gì cả. Kể từ đó chính quyền Trung Quốc liệt kê Pháp Luân Công vào hàng “tà giáo” và bị đàn áp dã man.

Theo các nhà xã hội học thì trong việc hiện đại hóa đất nước không chỉ có một cách hiện đại hóa kiểu Tây Phương. Một mô hình khác là của Nhật Bản dưới thời Minh Trị Thiên Hoàng, vừa hiện đại hóa vừa giữ lại nhiều nét văn hóa và tôn giáo truyền thống. Trung Quốc cũng đang muốn theo con đường này – hiện đại hóa theo định hướng Khổng Phu Tử để mong xây dựng đế quốc. Đó là lý do tại sao Trung Quốc nỗ lực quảng bá Khổng Học trên thế giới cùng lúc với việc giảm thiểu ảnh hưởng của các tôn giáo khác trong nước.

Hoàng Thuyên tóm lược ý từ bài “Dreams of Empire” của Peter Berger

Nguồn: The American Interest

Theo Radio Chân Trời Mới

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Các dân cử hiện diện trong buổi tiếp tân, trao đổi tại Quốc hội Canada do Đảng bộ Việt Tân tại Toronto tổ chức ngày 27/10/2022. Trong hình: Dân biểu Gary Anandasangaree (thứ hai từ trái), DB Judy Sgro (thứ tư từ trái), Tổng Bí thư Việt Tân (thứ sáu từ trái) và DB Rachel Bendayan (ngoài cùng, bên phải). Ảnh: Đảng bộ Việt Tân tại Toronto, Canada

Đảng Việt Tân Toronto chúc mừng hai tân bộ trưởng Canada

Chúng tôi trân trọng sự quan tâm của hai tân bộ trưởng đối với các vấn đề nhân quyền và dân chủ tại Việt Nam, thể hiện qua sự tham gia của hai vị tại các buổi tiếp tân Quốc hội Canada do Đảng bộ Việt Tân Toronto, Canada tổ chức vào các năm 2022 – 2024.

Người biểu tình phản đối Trung Quốc ở Hà Nội hôm 21/8/2011. Ảnh: STRINGER Vietnam/ Reuters

Kỷ niệm 37 năm hải chiến Gạc Ma, báo Nhà nước không gọi tên Trung Quốc

Nhà báo Nam Việt nêu nhận xét với RFA: “Kỷ niệm 37 năm thảm sát Gạc Ma, nhưng trên báo Quân đội nhân dân cũng như hầu hết hệ thống truyền thông chính của Nhà nước không có một bài tưởng niệm nào thực chất, dám gọi thẳng tên Trung Quốc, cho thấy năm nay Ban Tuyên giáo đã hoàn toàn không bật đèn xanh cho việc tố cáo tội ác, mà vốn đã có lúc đã được sử dụng như một đòn bẩy ngoại giao khi mối quan hệ giữa hai nước căng thẳng.”

Lê Đức Anh và lệnh ‘không được nổ súng’

“Không được nổ súng,” là mệnh lệnh từ thượng cấp và là nguyên nhân dẫn đến cái chết chóng vánh của 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam trong trận Hải chiến Trường Sa năm 1988. Gạc Ma, 14/3/1988, là ngày giỗ chung của 64 gia đình liệt sĩ nhưng còn là ngày mà lịch sử Việt Nam sẽ phải làm rõ ai là thủ phạm chính trong cuộc tàn sát này.

Gạc Ma 1988: Ai đã ra lệnh không nổ súng? Ảnh chụp màn hình youtube RFA

Gạc Ma 1988: Ai đã ra lệnh không nổ súng?

Tuy nhiên những bộ đội công binh và chiến sĩ Hải quân Việt Nam khi đó nhận được lệnh không được nổ súng chống trả phía Trung Quốc. Vậy ai trực tiếp đã ra lệnh cho binh sĩ Việt Nam không được nổ súng chống trả quân Trung Quốc trong cuộc chiến dù không cân sức đó?