Mừng Lễ Lớn, Bất Chấp Nợ To

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Theo thông lệ hàng năm, nhà nước cộng sản Việt Nam đưa 2 ngày 19/8 và 2/9 thuộc vào hai ngày lễ lớn cấp quốc gia. Cho đến nay, người dân Việt đều biết Lễ Quốc khánh 2/9 thực sự thoát thai từ một hành động mà chính những người cộng sản nhìn nhận là một cuộc “cướp chính quyền” từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim. Và họ gán cho nó một danh từ mỹ miều là “Cách mạng tháng 8”.

Năm nay, cái chính quyền thực chất là phi pháp ấy tiếp tục thông báo sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm thật long trọng có “diễu binh”, “diễu hành”, có bắn 21 phát đại bác chào mừng và đốt pháo hoa tưng bừng với sự tham gia của cả 30 ngàn người. Ngoài ra, Ban tổ chức còn nhấn mạnh một hoạt động nổi bật khác là các lãnh đạo đảng và nhà nước sẽ “dâng hương tưởng niệm” trong ngày 1/9.

Vốn là một nhà nước không được ai bầu lên, Hà Nội không từ bỏ một cơ hội nào để ăn mày dĩ vãng và rêu rao đủ mọi mục đích tốt đẹp cho buổi lễ. Nào là giáo dục truyền thống yêu nước, khát vọng hoà bình của dân tộc; nào là đề cao tinh thần đại đoàn kết dân tộc và thể hiện lòng biết ơn sâu sắc đối với các thế hệ đã hy sinh xương máu vì độc lập dân tộc. Nhưng trong thực tế, những lời lẽ tốt đẹp ấy chỉ nhằm đánh lừa nhân dân để củng cố vị thế lãnh đạo tuyệt đối của đảng cộng sản mà thôi.

Những loại lễ lạc như thế này dù không thấy công bố, nhưng chắc chắn chính quyền sẽ phải bỏ ra một số tiền không nhỏ để thực hiện. Những tin tức gần đây cho thấy ngân sách quốc gia đang trong tình trạng thâm hụt trầm trọng. Trong nhiều năm liền số thu không đủ bù chi, nhưng chính quyền vẫn vung tay chi tiêu như một anh nhà giàu bị mù.

Chỉ qua 6 tháng đầu năm 2015, Bộ trưởng tài chánh đã gào lên ngân sách thiếu hụt đến 30.000 tỷ đồng và đề nghị vay Ngân hàng Nhà nước để tiếp tục chi cho đến cuối năm. Tuy nhiên thiếu thì mặc thiếu, “diễu binh” ta cứ diễu, pháo hoa ta cứ đốt cho tưng bừng thoải mái. Cũng có dư luận cho rằng càng bày ra nhiều trò “diễu binh” rầm rộ, tiếp tân linh đình, hội thảo sôi nổi chế độ càng chứng tỏ đang xúm vào ăn mày quá khứ một cách tận tình. Bất chấp nợ công ngập lút đầu, không cần biết ngân sách cạn kiệt, lễ lớn lễ nhỏ được cán bộ đảng coi là cơ hội chi tiêu thoải mái và do đó bòn rút “vô tư”!

Và điều quan trọng nhất, ẩn sau những hình thứ lễ lộc đình đám ấy chính là ý đồ che giấu tội ác theo Tàu bán nước, cũng như làm mờ đi nỗi oan khiên của người dân bị cướp đất. Với một vài đêm pháo bông rực trời, đảng hy vọng người dân tạm quên đi biển đảo, đất liền đã bị đảng cống hiến cho Trung Cộng.

Người ta có thể tự hỏi: tại sao mừng lễ Quốc khánh, một ngày trọng đại của dân tộc mà chương trình chỉ có thắp hương, tưởng niệm của lãnh đạo đảng và nhà nước? Hóa ra Việt Nam không có lịch sử nên chính quyền cộng sản không hề đề cập đến việc tưởng niệm các anh hùng, liệt nữ Việt Nam từ ngàn xưa. Công lao đánh đuổi quân Tô Định cũng không sánh bằng trái lựu đạn hú họa của Võ Thị Sáu; anh hùng Trần Quốc Toản cũng không ngang được thần tượng dỏm Lê Văn Tám!

Chuyện gần đây nhất, hàng năm nhà nước cộng sản đều cố tình làm lơ những người đã xả thân bảo vệ chủ quyền đất nước trong trận chiến Hoàng Sa năm 1974 hay Trường Sa năm1988 và nhất là cuộc chiến biên giới năm 1979 mà sự hy sinh của người lính còn kéo dài đến năm 1984.

Những ngày đáng ghi nhớ ấy được nhân dân Hà Nội và Sài Gòn tự động tổ chức thành những buổi tưởng niệm rất trang trọng với sự tham dự của các thành phần dân chúng. Nhưng lần nào cũng vậy, tại tượng đài Lý Thái Tổ, thay vì tạo điều kiện dễ dàng cho người dân tham dự, chính quyền Hà Nội lại cho côn đồ đến phá rối, hoặc tổ chức nhảy múa một cách khả ố. Trong khi đó tại các khu nghĩa trang “liệt sỹ Trung Quốc” hàng năm vẫn đón nhận những tràng hoa ghi ơn và khói nhang nghi ngút. Chẳng lẽ những người lính Việt Nam chết ngoài hải đảo hay vùng biên giới xa xôi không đáng để đảng quan tâm bằng những người nằm trong các nghĩa trang Trung Quốc? Hay đó là cách đảng “thể hiện lòng biết ơn sâu sắc đối với các thế hệ đã hy sinh xương máu vì độc lập dân tộc”?

Cứ bỏ ra thật nhiều tiền để gây tiếng vang, tạo thành tích, bất chấp đạo lý, có lẽ đảng chỉ nhìn thấy ánh hào quang rực trời trong phút chốc mà quên đi số phận người dân đang oằn lưng dưới sức nặng của sự đói nghèo…

Nguồn: FB Radio Chân Trời Mới

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam Tô Lâm trong buổi tiếp đón Tổng thống Nga Vladimir Putin, tại phủ chủ tịch ở Hà Nội, ngày 20/06/2024. Ảnh: Reuters - Minh Hoang

Chủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam

Việc được bầu làm chủ tịch nước được coi là “bước đệm” cho chức vụ lãnh đạo đảng. Và ông không ngồi vào ghế chủ tịch nước nếu thực sự chưa bố trí được người thân cận thay ông làm bộ trưởng Công An. Loại hết mọi đối thủ, trong đó có hai chủ tịch nước, một chủ tịch Quốc Hội, để nắm giữ, dù tạm quyền, cả hai chức vụ cao nhất của Việt Nam – tổng bí thư và chủ tịch nước – là “một thắng lợi hoàn toàn” của ông Tô Lâm, theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM).

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…