Sư Minh Tuệ buộc phải dừng hành cước*

Sư Minh Tuệ. Ảnh: Vietnamnet
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Ngay ở bài viết đầu tiên về sư Minh Tuệ gần 2 tháng trước, tôi đã nhận định rằng ông sẽ sớm phải ẩn tu. Việc ông dừng hành cước, dù là với nguyên nhân gì, là một điều hoàn toàn có thể nhìn thấy trước được. Nhưng cái cách như đã diễn ra đêm qua ở Huế thì quả là đáng buồn, và đáng thất vọng.

Một lần nữa, tôi lại thấy chính quyền thiếu một quyết định khôn ngoan, đó không phải là cách hay để giải quyết một vấn đề văn hóa. Văn hóa phải giải quyết bằng văn hóa.

Bởi thế, từ khi “hiện tượng Minh Tuệ” nóng lên, tôi cũng đã viết và mong mỏi chân thành và tha thiết rằng, đây là cơ hội để các ban ngành, các cơ quan liên quan vừa xiển dương một biểu hiện của văn hóa tâm linh đẹp đẽ, vừa tích cực phân tích, “tuyên truyền” để đông đảo người dân hiểu đúng giáo lý nhà Phật, đồng thời để họ biết cách ứng xử hợp lý, văn minh, không gây thành đám đông ngày một lớn như đã thấy, thay vào đó là vừa tự nâng cao đời sống tinh thần, vừa không quấy quả người tu hành.

Tiếc thay, tất cả những việc đó đã dường như không được thực hiện một cách chủ động, bài bản, có hệ thống và nhất quán, mà thay vào đó là liên tiếp các hành động gây hiệu ứng ngược: từ các bài viết (như trên trang Phật giáo & Đời sống), đến các phát biểu méo mó của nhiều nhà sư “chính thống,” rồi Công văn của giáo hội, hay ứng xử của cán bộ địa phương (như chủ tịch một xã ở Quảng Trị), v.v… Tất cả đều không phải là các giải pháp văn hóa. Và cho đến đêm qua, sau một hành động “nhanh gọn” không có họ hàng gì với ứng xử văn hóa, đoàn người đã “bốc hơi” như chưa từng tồn tại.

Tôi tin rằng sư Minh Tuệ vẫn an toàn, và ông sẽ an toàn. Điều đáng tiếc là, như đã nói, chính quyền và nhất là các ngành liên quan đến văn hóa đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá để vừa góp phần xây dựng một nếp sống đẹp cho người dân, vừa tự quảng bá cho hình ảnh của chính mình. Không gì chứng minh mình là một chủ thể văn hóa hiệu nghiệm cho bằng cách ứng xử có văn hóa, khôn ngoan và cao thượng. Tiếc thay. Nhưng, có lẽ như thế mới đúng, và chẳng nên ngạc nhiên làm gì.

Nguồn: FB Thái Hạo

* Tựa do BBT chọn

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lê Đức Anh và lệnh ‘không được nổ súng’

“Không được nổ súng,” là mệnh lệnh từ thượng cấp và là nguyên nhân dẫn đến cái chết chóng vánh của 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam trong trận Hải chiến Trường Sa năm 1988. Gạc Ma, 14/3/1988, là ngày giỗ chung của 64 gia đình liệt sĩ nhưng còn là ngày mà lịch sử Việt Nam sẽ phải làm rõ ai là thủ phạm chính trong cuộc tàn sát này.

Gạc Ma 1988: Ai đã ra lệnh không nổ súng? Ảnh chụp màn hình youtube RFA

Gạc Ma 1988: Ai đã ra lệnh không nổ súng?

Tuy nhiên những bộ đội công binh và chiến sĩ Hải quân Việt Nam khi đó nhận được lệnh không được nổ súng chống trả phía Trung Quốc. Vậy ai trực tiếp đã ra lệnh cho binh sĩ Việt Nam không được nổ súng chống trả quân Trung Quốc trong cuộc chiến dù không cân sức đó?

18 tháng 3 - người dân không quên! Ảnh: FB Phuc Dinh Kim

Gạc Ma 14 tháng Ba: Dân Việt không thể quên*

Phần lớn xương cốt của các anh đã nằm lại vĩnh viễn trong lòng Biển Đông.

Nhớ đến các anh, những người anh hùng trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền của Việt Nam, chúng tôi thề bằng bất cứ giá nào cũng không đánh đổi chủ quyền lấy tình hữu nghị viển vông đối với Trung Quốc!