TS Nguyễn Xuân Diện đề nghị thu hồi sách của Bộ Ngoại Giao viết về HS-TS sai sót nghiêm trọng

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

09h00 sáng nay, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, cán bộ Viện Nghiên cứu Hán Nôm (thuộc Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam) đã tới trụ sở Bộ Ngoại giao Việt Nam, số 1 Tôn Thất Đàm, Ba Đình, Hà Nội để chuyển tới Ông Phạm Bình Minh, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đề nghị Bộ Ngoại giao sớm ra lệnh thu hồi toàn bộ số sách đã phát hành (biếu tặng), không cho lưu hành và lưu trữ cuốn sách “Tuyển tập các Châu bản triều Nguyễn về thực thi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” vì những sai sót nghiêm trọng về kiến thức của cuốn sách.

Sách in bằng 4 thứ tiếng (Việt, Anh, Pháp, Hoa) và bản gốc chữ Hán Nôm. Sách được in tại Nhà xuất bản Tri thức, Hà Nội, phát hành quý II năm 2013.

Chủ trì biên soạn là Ông Trần Duy Hải, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Biên giới quốc gia, thuộc Bộ Ngoại giao Việt Nam. Ban biên tập có ba người: Lê Quý Quýnh, Đinh Ngọc Linh và Phạm Văn Thắm.

Ông Trần Đình Dũng, cán bộ của văn phòng Bộ đã tiếp nhận văn thư và ký vào giấy biên nhận.

JPEG - 65.8 kb


Hà Nội, Ngày 15 tháng 10 năm 2013

Kính gửi: ÔNG PHẠM BÌNH MINH

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nước Cộng hòa XHCN Việt Nam;

Thưa Ông,

Tôi là Nguyễn Xuân Diện, công tác tại Viện Nghiên cứu Hán Nôm (thuộc Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam) xin gửi đến Ông lời chào trân trọng, và muốn gửi tới Ông một đề nghị sau:

Vừa qua, Ủy ban Biên giới Quốc gia thuộc Bộ Ngoại giao Việt Nam vừa xuất bản cuốn sách “Tuyển tập các châu bản triều Nguyễn về thực thi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và TrườngSa“.

Sách in bằng 4 thứ tiếng (Việt, Anh, Pháp, Hoa) và bản gốc chữ Hán Nôm. Sách được in tại Nhà xuất bản Tri thức, Hà Nội, phát hành quý II năm 2013.

Chủ trì biên soạn là Ông Trần Duy Hải, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Biên giới quốc gia, thuộc Bộ Ngoại giao Việt Nam.

Ban biên tập có ba người: Lê Quý Quýnh, Đinh Ngọc Linh và Phạm Văn Thắm.

Một cuốn sách quan trọng, có liên quan đến các châu bản triều Nguyễn về thực thi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vậy mà ngay trang thứ hai của bài Lời Giới thiệu (của Ban biên tập) đã ghi thế này:

“Vua Gia Long tạ thế năm 1819, cháu nội là Nguyễn Phúc Đảm lên ngôi năm 1820, lấy hiệu là Minh Mệnh”.

Thật không thể tưởng tượng được! Một cuốn sách viết về Triều Nguyễn mà lại sai đến như thế! Vì ai cũng biết Vua Gia Long là VUA CHA của Vua Minh Mệnh.

Mặc dù trang cuối của cuốn sách đã có bản đính chính cho sai sót tầy trời trên, nhưng chỉ đính chính cho phần tiếng Việt là không thể chấp nhận được!

Nghiêm trọng hơn, cuốn sách “Tuyển tập các Châu bản triều Nguyễn về thực thi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”. Nhưng những người làm sách không hiểu thế nào là Châu bản, nên đã đưa một văn bản không phải là Châu bản vào cuốn sách này. Đó là văn bản tờ lệnh Lý Sơn, tuyệt nhiên không phải là Châu bản vì nó là văn bản không có châu phê (lời phê bằng mực son – màu đỏ của nhà vua).

Sách in 2000 bản, ghi rõ ở bìa 4 là SÁCH KHÔNG BÁN. Như vậy sách này do nhà nước bỏ tiền để biên soạn và in ấn, và chủ yếu để biếu tặng trong các hoạt động đối ngoại.

Ủy ban Biên giới Quốc gia thuộc Bộ Ngoại giao đã sử dụng tiền thuế của nhân dân để lo một việc trọng đại của quốc gia, vậy mà những người thừa hành lại để xảy ra những lỗi về kiến thức tồi tệ đến không thể chấp nhận được.

Tôi đề nghị Bộ Ngoại giao sớm ra lệnh thu hồi toàn bộ số sách đã phát hành (biếu tặng), không cho lưu hành và lưu trữ cuốn sách này.

Trường hợp nếu vẫn muốn lưu hành trở lại thì phải hủy bỏ các trang có sai sót trên và thay bằng trang giấy cùng loại và đã được sửa lỗi. Đặc biệt, phải loại văn bản tờ lệnh Lý Sơn ra khỏi cuốn sách thì mới đảm bảo khoa học.

Thưa Ông,

Như Ông đã biết, các hãng xe hơi Toyota, Nisan…chỉ một lỗi nhỏ họ còn thu hồi hàng triệu xe đã bán để xử lý, huống hồ đây lại là tài liệu về lịch sử, về biên giới lãnh thổ, về quốc gia và danh dự dân tộc nên càng không thể cho qua việc này.

Trân trọng,
Nguyễn Xuân Diện

Nguồn: http://xuandienhannom.blogspot.com/

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.

Ảnh chụp khúc đường Tôn Đức Thắng (Q.1, Sài Gòn) trước (hình trái) và sau (phải) khi chặt hạ cây xanh. Ảnh: 24h.com

Có nên chặt cây xanh để xây đường sắt trên không?

Không cần phải nói dài dòng, ích lợi của cây xanh trước tiên là thẩm mỹ, nhưng quan trọng hơn cả là nó giữ cho môi trường trong sạch bằng cách hút khí dioxit carbon và thải ra oxy. Chính vì thế khi đi trong rừng hoặc thậm chí dưới những con đường có hai hàng cây xanh lá thì chúng ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu. Cây xanh vì thế trở thành một phần của hệ sinh thái đô thị. Điều này không phải và không thể nói ngược lại.

Vậy thì chặt bỏ hàng trăm (nếu tính cả hai thành phố Hà Nội và Sàigòn) thì phải nói là hàng ngàn cây để xây metro có phải là lý do hợp lý và chính đáng không?