Tôi tìm thấy một niềm hi vọng!

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tin tức blog và internet mấy ngày nay liên lục đưa về 3 thành viên của đảng Việt Tân đã tham gia biểu tình cùng với bà con dân oan tại Việt Nam xen lẫn với những tin tức về các cuộc cách mạng Tunisia, Ai Cập, Libya cũng như thảm họa sóng thần và điện hạt nhân tại Nhật.

Trong 1 bối cảnh khá ảm đạm trước hàng loạt những sự việc ấy, về những diễn biến kinh tế, chính trị Việt Nam đang biến động từng ngày cũng như sự chia buồn cùng nước Nhật trong thảm họa, tôi đã chợt thấy vụt lên 1 niềm hi vọng. Về việc làm của các đảng viên đảng Việt Tân.

Trong khi những lời hô hào, kêu gọi cách mạng rất sáo rỗng mang nặng tính chỉ thị liên tục được đưa ra và người ta háo hức rằng Việt Nam sẽ bùng nổ 1 cuộc cách mạng tự do dân chủ khiến cho tôi ngao ngán, ngao ngán vì biết rằng nó không bao giờ thành hiện thực trong bối cảnh Việt Nam thì hành động của Việt Tân làm tôi vui mừng và phấn khởi. Đó mới là 1 dấu hiệu thực sự của sự thay đổi, chuyển mình. Một cách hết sức âm thầm và lặng lẽ, 3 thành viên đảng Việt Tân đã trở về quốc nội, cùng chung vai sát cánh, cùng chia sẻ gian nan với bà con dân oan mất đất vào sáng ngày 14 tháng 03 năm 2011. Không hô hào sáo rỗng, không đứng ngoài ra lệnh cho đồng bào trong nước phải làm theo, họ đã tự đặt mình vào vị thế của 1 công dân chịu nhiều oan ức. Họ đã ở bên những con người nhỏ bé và yếu đuối ấy như những người bạn đồng cảnh ngộ chứ không phải là những người ra lệnh, chỉ huy.

JPEG - 32.9 kb
Chị Jennifer Trương thăm hỏi bà con dân oan

Tôi nhớ lại hình ảnh 1 Ai Cập với Wael Ghonim sau khi kêu gọi cách mạng bùng nổ đã trực tiếp bay về để hòa mình vào cuộc biểu tình với nhân dân. Ghonim không trở lại Cairo để lãnh đạo bất cứ 1 ai, mà anh ấy đã trở về để làm 1 người Ai Cập. 1 người Ai Cập đồng hành cùng mọi người Ai Cập và có cái đầu nhaỵ bén và tinh tế, có trái tim quả cảm và yêu con người mãnh liệt, có dòng máu anh hùng và can đảm hơn những con người khác. Anh đã quy tụ được đám đông không phải bởi roi vọt hay mệnh lệnh mà chính là bằng lòng yêu mến họ của mình. Dĩ nhiên sự nguy hiểm chờ đón anh cũng sẽ lớn hơn so với những người công dân khác. Nhưng đấy mới là cách mạng.

Tôi nhìn thấy 1 hình ảnh tương tự diễn ra ngay tại Việt Nam, ngay tại Sài Gòn. Không vui mừng sao được khi điều tôi mong đợi biết bao lâu bây giờ đã diễn ra. Dẫu biết rằng đó chỉ là 1 cuộc biểu tình nhỏ bé đòi quyền lợi đất đai và trong tình thế Việt Nam sẽ chẳng bao giờ bùng nổ rộng rãi ra thành 1 cuộc cách mạng tự do dân chủ được, nhưng vẫn vui mừng vì đã có những con người dám dấn thân làm những việc mà nhân dân cần, đất nước cần chứ không phải là cho bản thân họ. Càng cảm kích hơn khi tôi tin chắc rằng những thành viên Việt Tân này cũng thừa hiểu cuộc biểu tình ấy sẽ bị trấn áp thế nào và số phận họ sẽ ra sao, nhưng họ đã chấp nhận. Như cái cách mà Wael Ghonim đã chấp nhận để bay từ Dubai về Ai Cập.

Tôi vui mừng và cảm động trước hành động đó. Phải, người Việt Nam đã quá chán ngán với những kẻ ra lệnh, những kẻ chỉ tay 5 ngón để đẩy họ vào khó khăn, nguy hiểm. Người ta cần sự tương trợ, sát cánh đồng lòng. Là những Việt kiều mới về nước, không nằm trong danh sách những nông dân bị cướp đoạt đất đai nhưng lại đứng cùng với họ, hẳn nhiên sự nguy hiểm tăng lên gấp nhiều lần khi mà những thành viên đảng Việt Tân trở nên nổi bật giữa đám đông dưới sự theo dõi chặt chẽ của bộ máy công an thực thi nhiệm vụ trấn áp. Điều đáng quý nhất là chắc chắn họ cũng đã tự hiểu rằng kết quả sẽ là như vậy. Họ đã trở thành những người bạn thực thụ của dân oan.

Ba đảng viên Việt Tân đã tạo được một giá trị mới, đó là bảo vệ những con người thấp cổ bé họng, sát cánh bên những người cô thế chứ không chỉ đơn thuần hô hào chống cộng, không kích động sự hận thù mà chỉ đơn thuần đòi hỏi quyền được công bằng cho đồng bào mình. Và thông qua điều ấy, tôi thực sự tìm thấy 1 niềm hi vọng, 1 niềm hi vọng mà đã có thể chạm tay vào được. Dù cách mạng hay không cách mạng, chỉ cần có thật nhiều những con người như vậy, tôi tin rằng Việt Nam sẽ có những chuyển biến, đổi thay tích cực.

Chúng tôi cần những con người như vậy. Việt Nam cần những con người như vậy.

Cảm ơn các bạn, cảm ơn 3 thành viên của đảng Việt Tân.

Sài Gòn, 01:04 AM, ngày 18 tháng 03 năm 2011

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam Tô Lâm trong buổi tiếp đón Tổng thống Nga Vladimir Putin, tại phủ chủ tịch ở Hà Nội, ngày 20/06/2024. Ảnh: Reuters - Minh Hoang

Chủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam

Việc được bầu làm chủ tịch nước được coi là “bước đệm” cho chức vụ lãnh đạo đảng. Và ông không ngồi vào ghế chủ tịch nước nếu thực sự chưa bố trí được người thân cận thay ông làm bộ trưởng Công An. Loại hết mọi đối thủ, trong đó có hai chủ tịch nước, một chủ tịch Quốc Hội, để nắm giữ, dù tạm quyền, cả hai chức vụ cao nhất của Việt Nam – tổng bí thư và chủ tịch nước – là “một thắng lợi hoàn toàn” của ông Tô Lâm, theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM).

Một người dùng điện thoại đọc tin trên báo Nhân Dân điện tử đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời. Ảnh: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images

Nguyễn Phú Trọng, sự nghiệp và di sản

Ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, qua đời chiều 19 Tháng Bảy. “Cái quan định luận” (đóng nắp quan tài hãy bình luận) – dù ủng hộ ông hay không, đây là lúc nên nhìn lại di sản của người cầm đầu đảng và chính quyền Việt Nam suốt hai thập niên qua…

Ông Trọng chết, cái lò của ông có thể tắt lửa, nhưng chế độ công an trị mà ông khai mở vẫn còn đó, càng ngày càng lộng hành một cách quá quắt và cái di sản đó sẽ còn tác hại lâu dài…

Ông Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, ngày 1 tháng Hai, 2021. Ảnh: Reuters

Sau Nguyễn Phú Trọng sẽ là một chương bất định?

Trong chính trị, nhất là đối với một nền chính trị phức tạp như ở Việt Nam hiện nay, vào giai đoạn “hậu Nguyễn Phú Trọng” tới đây, thật khó mà vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa ra đi và dừng lại, giữa kết thúc và khởi đầu.

Một trong những câu hỏi lớn mà giới quan sát gần đây đặt ra là, dù rừng khuya đã tắt, nhưng cái lò ‘nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình’ của ông Trọng sắp tới có còn đượm mùi củi lửa nữa hay không? Đây là điểm bất định đầu tiên!

TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng. Ảnh: FB Việt Tân

Quan điểm của Việt Tân: Nguyễn Phú Trọng là người Cộng sản cuối cùng

Nguyễn Phú Trọng còn là nhân vật ngả theo Trung Quốc. Ông Trọng và hệ thống cầm quyền đã gây tác hại cho đất nước qua những hiệp định hợp tác bất bình đẳng giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, qua việc phân định biên giới đất liền lẫn ngoài Biển Đông.

Kết thúc triều đại Nguyễn Phú Trọng bằng sự nắm quyền của Tô Lâm và phe nhóm công an là một đại họa mới. Đất nước và xã hội sẽ chìm đắm trong hệ thống công an trị. Người dân vốn dĩ đã mất tự do, nay sẽ còn bị kìm kẹp chặt chẽ hơn…