Bàn về vụ Tất Thành Cang bị khai trừ khỏi đảng

Tất Thành Cang và Khu đô thị mới Thủ Thiêm. Ảnh chụp màn hình Đất Việt.
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Không ai ngạc nhiên khi báo chí lề đảng loan tin Tất Thành Cang bị khai trừ; nhưng có lẽ ai cũng đặt dấu hỏi “sao lại là lúc này mà không sớm hơn?”

Là một trong số các nhân vật chóp bu dưới trào Lê Thanh Hải nắm bí thư thành Hồ, Cang đã gây nhiều sóng gió trong vụ án cướp đất Khu đô thị mới Thủ Thiêm. Nhưng câu chuyện của Cang trở thành củi của ông Trọng và bị đưa vào lò tưởng trở thành chuyện quá khứ và người ta tưởng đâu nó đã cuốn theo cơn đại dịch Covid-19. Nhưng không… Mới đây, Cang được nhắc đến qua chuyện bị ban bí thư của ông Trọng quyết định “khai trừ ra khỏi đảng,” một hình thức kỷ luật nặng nhất về mặt đảng.

Ta thử tìm hiểu xem điều này mang ý nghĩa gì?

Đề nghị hình thức kỷ luật của Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương lên Ban Bí Thư cáo buộc rằng, vi phạm của Tất Thành Cang “rất nghiêm trọng, tạo dư luận xấu, bức xúc trong cán bộ, đảng viên và nhân dân, làm ảnh hưởng xấu đến uy tín của tổ chức đảng.” Nội dung vi phạm của Cang có thể tóm tắt trong 4 điểm:

– Vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, vi phạm thẩm quyền, vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản công;

– Khi giữ chức giám đốc Sở Giao Thông Vận Tải thành Hồ, vi phạm quy định trong việc ký phê duyệt và ký tắt hợp đồng xây dựng 4 tuyến đường chính trong Khu đô thị mới Thủ Thiêm;

– Chịu trách nhiệm liên quan đến việc bán rẻ 320.000 m² của dự án khu dân cư Phước Kiển cho công ty Quốc Cường Gia Lai;

– Trách nhiệm trong vụ Công ty Sadeco (thành viên của Công Ty Phát Triển Công Nghiệp Tân Thuận) phát hành 9 triệu cổ phần, gây thiệt hại ngân sách nhà nước hơn 100 tỷ đồng.

Nếu dựa theo những cáo buộc nói trên thì ông Cang đã làm xấu “thanh danh” đảng CSVN, và tổ chức đảng đã dung chứa một cán bộ không ra gì, còn cho giữ những chức vụ quan trọng trong đảng và chính quyền TP.HCM một thời gian dài.

Nhưng thử hỏi, tội đó của Tất Thành Cang đâu bằng chính đảng CSVN qua nhiều thập kỷ cầm quyền, đã tự làm ô uế thanh danh của mình qua những vụ án làm chấn động lương tâm dân tộc như Cải cách ruộng đất, Nhân Văn giai phẩm, Tù cải tạo, đàn áp nông dân Thái Bình, trấn áp bà con Đồng Tâm hay Án oan Hồ Duy Hải và những vụ bắt giam, kêu án thật nặng các nhà hoạt động xã hội dân sự… Qua những vụ án này, chính đảng CSVN đã bôi tro trét trấu lên bộ mặt chuyên chính vô sản vốn đã đầy bạo lực của mình, nhất là vụ án Đồng Tâm.

So với sai phạm của Tất Thành Cang trong thời gian làm phó bí thư thành ủy, dưới sự chỉ đạo của Lê Thanh Hải và đồng bọn tổ chức cướp đất Thủ Thiêm, bất quá Cang cũng chỉ noi theo truyền thống cướp bóc của đảng. Nếu cho rằng Cang gây bức xúc cho đảng viên, cán bộ, Ban Kiểm tra đã nhắm mắt ngụy biện vì có được bao nhiêu cán bộ đảng viên bức xúc? Trong khi đó, hàng triệu đảng viên khác đều phải hành động không khác Tất Thành Cang thì mới có thể vươn lên trong guồng máy cộng sinh trong đảng. Guồng máy này tuy vô hình nhưng đã nổi tiếng với câu: “Dựa vào nhau để tồn tại, dè chừng nhau để thủ thân, đấu đá nhau để thủ lợi.” Chỉ có những đảng viên không còn trong bộ máy cầm quyền hay có vấn đề mới không làm như Cang để sống còn trong nền kinh tế tư bản hoang dã theo quy luật mạnh được yếu thua.

Kết cuộc lại, Tất Thành Cang bị khai trừ ra khỏi đảng không phải để lấy lại thanh danh hay uy tín gì cho đảng mà chỉ nói lên đòn trừng phạt đối với những con dê cần tế thần thế thôi. Bởi vì ngày nay liệu đảng có còn lại chút thanh danh hay uy tín nào sau hàng thập kỷ lừa bịp dân tộc?

Sự việc khai trừ đảng diễn ra sau khi ông Trọng cân bằng được quyền lực trong đảng cũng là dấu hiệu chuẩn bị cho Tất Thành Cang và đồng bọn ra trước vành móng ngựa.

Phạm Nhật Bình

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”