Cựu tù chính trị-nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị bắt đi làm việc

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Cựu tù chính trị- nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị an ninh bắt đi làm việc với cáo buộc tàng trữ sách cấm.

Theo ông Nguyễn Xuân Nghĩa cho biết vào trưa ngày 23 tháng 5 một thanh niên vào nhà ông ở Hải Phòng đưa cho ông 3 cuốn ‘Chính Trị Bình Dân’ của tác giả Phạm Đoan Trang, nhà báo tự do và là nhà hoạt động, nói tặng và xin được được học hỏi thêm về tập sách này, liền sau đó vài phút ông bị an ninh ập vào nhà buộc ông đi làm việc. Vào lúc 7 giờ tối ngày 23 tháng 5, ông Nguyễn Xuân Nghĩa thuật lại với Đài Á Châu Tự Do về vụ việc như sau:

“Họ vào nhà tôi một cách đột ngột, họ cưỡng bức tôi, nội dung là tôi tàng trữ 2 cuốn sách Chính trị bình dân rồi đang còn bán 1 cuốn, họ quy kết tôi vào chuyện tàng trữ sách báo cấm, họ cưỡng bức tôi họ lôi tôi xềnh xệch  lên ô tô chở về phường”

Được biết sau hàng giờ làm việc và cương quyết không làm gì sai phạm, 5 giờ chiều cùng ngày an ninh cho ông về và có làm biên bản là họ chưa hề đánh đập hoặc vi phạm nhân phẩm ông. Theo ông Nguyễn Xuân Nghĩa mặc dù không đánh đâp nhưng phía chính quyền có đe dọa và khủng bố ông.  Con trai ông đã ký nhận người và đưa ông về nhà cùng ngày.

Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa là người lên tiếng đòi đa nguyên đa đảng tại Việt Nam, ông cũng tham gia hoạt động biểu tình chống Trung Quốc gây hấn, xâm lấn Việt Nam. Ông bị bắt và bị kết án 6 năm tù với cáo buộc tuyên truyền chống nhà nước hồi ngày 11 tháng 9 năm 2008. Ông mãn án tù vào ngày 11 tháng 9 năm 2014.

Sau khi ra tù, ông tiếp tục hoạt động từ trước đến nay mà ông cho nhằm đấu tranh cho một đất nước dân chủ, tự do hơn.

Nguồn: RFA

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”