Doanh nghiệp cá mập và chế độ độc tài

Tỷ phú Phạm Nhật Vượng, chủ nhân Vingroup.
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Đế chế VIN y hệt chế độ độc tài. Anh Vượng có thể lẳng lặng sửa sai chứ tuyệt đối không bao giờ nhận sai, ít ra là trên truyền thông. Ví dụ như việc thiết kế căn hộ bị lỗi, phòng ngủ tịt… Họ lẳng lặng sửa ở các dự án tiếp theo nhưng vẫn cố gắng bịt hết các thông tin chỉ ra những sai lầm trong thiết kế cũ, kể cả xóa đi nhưng bài viết đã rất cũ, của những tạp chí chuyên ngành có uy tín.

Nhiều người chọn sản phẩm của VIN bởi vì “không thấy sản phẩm tốt hơn” trong cùng phân khúc. Cũng giống như nhiều người chấp nhận chế độ hiện tại, với lý do là “không thấy tổ chức đối lập nào tốt hơn”!

Đấy là lý do độc tài, toàn trị có thể tồn tại.

Một trong những cách để “không có đối lập tốt hơn” chính là việc kiểm soát truyền thông, dựa vào điểm yếu của chế độ là không có tự do ngôn luận. Khi thông tin bị kiểm soát thì người dân chỉ thấy mặt tốt của doanh nghiệp (chế độ).

Dựa vào khả năng kiểm soát truyền thông, người ta có thể biến cái xấu thành không xấu mấy, hoặc là tốt. Ví dụ, Cải cách Ruộng đất (CCRĐ) là một sai lầm hiển nhiên, nhưng Tuyên giáo vẫn có thể tuyên truyền là CCRĐ khiến người nông dân phấn khởi lao động sản xuất do có ruộng đất và tin tưởng hỗ trợ tích cực cho Việt Minh, dẫn đến chiến thắng Điện Biên Phủ. Tuy có một số sai lầm trong quá trình thực hiện, nhưng đảng đã có những sửa sai kịp thời, lãnh đạo đảng đã từ chức…

Vậy là dân vẫn một mực tin vào sự lãnh đạo tài tình của đảng (!)

Tương tự, khi xe Fadil bị lỗi, VinFast đã kịp thời sửa sai. Xe chỉ bị một số lỗi “rất nhẹ,” nhưng hãng nhanh chóng, kịp thời sửa chữa, bổ sung phụ kiện cho khách. Điều đó thể hiện tinh thần trách nhiệm rất cao của hãng xe (!)

Nếu chỉ là lỗi rất nhẹ thì tại sao lại phải xóa sạch các bài viết về lỗi này trên Facebook (đương nhiên báo chí cách mạng không thể có)?

Sống dưới chế độ độc tài cũng như làm khách hàng của một đế chế độc tài, cuộc sống hay sản phẩm/dịch vụ mà bạn thụ hưởng hoàn toàn phụ thuộc vào đế chế. Nếu độc tài tốt thì bạn được hưởng, nếu họ không tử tế, thì bạn phải câm nín mà chịu. Vì nếu bạn mở mồm ra phản ứng, có thể bạn phải gặp công an.

VIN mới thành lập hãng hàng không. Mình tin là hãng này sẽ KHÔNG BAO GIỜ có delay (chậm trễ). Bởi vì sẽ không có tin tức “delay” nào được tung ra trên báo chí hoặc mạng xã hội.

Nhưng mọi người cần phải nhớ câu nói của Lord Acton: “Quyền lực tuyệt đối sẽ dẫn đến tha hóa tuyệt đối.” Điều này hoàn toàn đúng từ quy mô thể chế cho đến “đế chế” doanh nghiệp.

Tại sao VIN không/chưa đầu tư được ra nước ngoài? Đó là vì ở nước ngoài, nhất là các nước tương đối dân chủ, họ không thể có lợi thế cạnh tranh đang có, tức là khả năng “quan hệ” và kiểm soát truyền thông. Nhưng có thể họ vẫn sang được Lào và Campuchia, vì có thể gây dựng được quan hệ và phần nào kiểm soát được truyền thông dựa vào quan hệ chính trị.

Cách khác để chế độ độc tài khuếch trương thanh thế. Đó là kích động tinh thần dân tộc và gắn chặt, đánh đồng chế độ với dân tộc và quốc gia. Khi người dân đã được kích động thì người ta sẵn sàng hi sinh quyền lợi cá nhân vì quyền lợi dân tộc, quốc gia (là thứ rất mơ hồ). Đế chế doanh nghiệp độc tài cũng có bài y như vậy, họ cũng kích động tinh thần dân tộc và gắn chặt đế chế với dân tộc, quốc gia. Yêu đế chế tức là yêu nước, có tinh thần dân tộc. Chửi đế chế tức là “phản động,” là tự nhục!

Khách hàng của VIN phần nhiều là dân Bắc, kể cả với các sản phẩm bán ra ở miền Nam, như Vinhomes Central Park…thì 90% khách hàng cũng là gốc Bắc. Dễ hiểu, bởi vì dân Bắc vốn quen và dễ chấp nhận chế độ độc tài.

Chính vì sự gắn bó keo sơn như vậy, nên doanh nghiệp độc tài, tư bản thân hữu sẽ trường tồn cùng chế độ. Cả hai phải dựa vào nhau để sống và phát triển. Doanh nghiệp phát triển sẽ tô hồng cho chế độ. Đổi lại, chế độ sẽ ban phát cơ hội cho doanh nghiệp phát triển. Doanh nghiệp tô son, trát phấn cho sự phát triển của đất nước, nhưng đó chỉ là bề nổi. Giống như khách du lịch chỉ đến Thượng Hải, Thâm Quyến, Bắc Kinh… rồi rút ra kết luận là Trung Quốc đã ngang bằng với Mỹ rồi. Một số anh em dư luận viên cũng đưa ra một số góc ảnh chụp nhà cao tầng rồi kết luận TP.HCM đâu kém gì Singapore!

Chừng nào khách hàng còn si mê doanh nghiệp độc tài thì chừng đó chế độ độc tài còn bền vững vì hai thực thể này sống cộng sinh với nhau.

Nguồn: FB Dương Quốc Chính

XEM THÊM:

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh minh họa: Blog Tuấn Khanh

“Chuyển xăng sang điện,” nhìn từ Trung Quốc

Ở Việt Nam, có người đã đặt câu hỏi là vì sao những hãng xe lớn như Honda, Yamaha… đều phản ứng rất điềm tĩnh trước lệnh cấm xe xăng của Hà Nội, đơn giản là họ đã có kinh nghiệm của một thập niên chứng kiến sự phát triển điên cuồng của Bắc Kinh về xe điện, và nhìn thấy được kết quả hiện tại.

Một xí nghiệp may. Ảnh: VNTB

Chu Nguyên Hương và 6 triệu công nhân muốn sống làm người

Muốn cải thiện lương, điều kiện làm việc nhưng vẫn an toàn, công nhân Chu Nguyên Hương đề nghị nên tổ chức từ nhỏ đến lớn, hợp pháp và gắn với mục tiêu phát triển của đất nước. Tránh đối đầu trực diện với Nhà nước; hãy đi từng bước, dựa trên luật Lao động 2019 và kinh nghiệm công nhân Trung Quốc thời Tập Cận Bình.

Quan điểm của Việt Tân: Nhà nước CSVN cần hủy bỏ ngay lệnh cấm xe xăng

Nhà cầm quyền Hà Nội mới đây quyết định cấm xe chạy xăng ở trung tâm 2 thành phố lớn là Hà Nội và Sài Gòn với lý do “bảo vệ môi trường.” Việt Tân nhận định, đây là chính sách áp đặt, thiếu cơ sở khoa học, đẩy phần khó về phía người dân và có động cơ ưu ái cho doanh nghiệp thân hữu là VinFast.

Một bà bán vé số dạo ở tỉnh Kiên Giang. Thu nhập từ bán vé số có thể đủ để trang trải chi phí hàng ngày. Cứ mỗi vé số bán ra, người bán lấy lời 1000 đồng. Một người bán chuyên nghiệp thường bán khoảng 200 vé mỗi ngày, thu chừng 200.000 đồng. Người bán nghiệp dư chỉ thu chừng 50.000 đồng mỗi ngày. Nói chung, thu nhập này đủ để họ sống qua ngày. Ảnh: Báo Tuổi Trẻ

Vấn nạn bán vé số ở miền Tây

Bán vé số ở miền Tây vừa là một vấn nạn, nuôi dưỡng tâm lý cờ bạc và sự bấp bênh kinh tế, vừa là một nét văn hóa, thể hiện lòng nhân ái và sự gắn kết cộng đồng qua hành động mua vé để giúp đỡ người nghèo khó.