“Nền Giáo Dục Quỳ”*

Trường Tiểu Học Sơn Lâm (Hà Tĩnh), nơi xảy ra sự việc hiệu trưởng quỳ xuống trước một phụ huynh vác dao vào trường đòi chém giáo viên hôm 31/10/2022. Ảnh: Tiền Phong
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Chúng ta rất mau quên. Cách đây mới 4 năm, tại Long An, một nhóm phụ huynh đã kéo vào trường và bắt cô giáo quỳ hơn 40 phút. Từ đó, “Nền Giáo Dục Quỳ” chính thức chào đời, sau một thời gian dài mang thai và ốm nghén.

Sau 4 năm, một phụ huynh khác ở Hà Tĩnh vác dao vào trường đòi chém giáo viên và bắt hiệu trưởng quỳ gối xin lỗi. Hiệu trưởng đã quỳ.

Giữa 2 sự kiện này là hằng hà sa số những cái quỳ khác, quỳ trong lời nói, quỳ trong tâm hồn. Nhà giáo và phụ huynh quỳ với nhau, giáo viên quỳ trước hiệu trưởng, hiệu trưởng quỳ trước trưởng phòng, trưởng phòng quỳ trước cấp trên…

Ở giáo dục, khi sự trong sạch, lòng tôn trọng và sự tôn nghiêm không còn, thì luân lý biến mất. Người ta cư xử với nhau dựa trên sức mạnh – sức mạnh cơ bắp, sức mạnh đồng tiền, sức mạnh quyền thế, sức mạnh của cơn cuồng nộ…

Chúng ta cũng đã quên các cô giáo Hà Tĩnh lần nọ bị điều đi hầu rượu. Và Bộ Trưởng Nhạ vừa cười vừa nói trước báo chí: “vui thôi mà.” Ừ, vui thôi. Khi mọi giá trị đã biến mất thì không gì không phải là trò cười. Và trò khóc.

Đối với một xã hội, đặc biệt là xứ Á đông này, việc nhà giáo quỳ xuống trước phụ huynh, và quỳ xuống với bất cứ ai, bất kể nguyên nhân là gì, cũng đều là dấu hiệu rõ ràng nhất cho một sự tan hoại và mục nát đã đến tận đáy.

Không phải chỉ là câu chuyện pháp luật, những cái quỳ nhức buốt trong giáo dục là sự toàn thắng của bản năng, là sự thừa nhận một tôn ti mới mà kẻ quỳ không còn bất cứ lời biện hộ nào cho chính mình, khi ở thế bí, hoặc bị bắt quả tang.

Khi nhà giáo quỳ xuống, một trang mới về lịch sử tinh thần nòi giống đã chính thức sang trang.

Nguồn: FB Thái Hạo

* Tựa do BBT đặt

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.

Ảnh chụp khúc đường Tôn Đức Thắng (Q.1, Sài Gòn) trước (hình trái) và sau (phải) khi chặt hạ cây xanh. Ảnh: 24h.com

Có nên chặt cây xanh để xây đường sắt trên không?

Không cần phải nói dài dòng, ích lợi của cây xanh trước tiên là thẩm mỹ, nhưng quan trọng hơn cả là nó giữ cho môi trường trong sạch bằng cách hút khí dioxit carbon và thải ra oxy. Chính vì thế khi đi trong rừng hoặc thậm chí dưới những con đường có hai hàng cây xanh lá thì chúng ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu. Cây xanh vì thế trở thành một phần của hệ sinh thái đô thị. Điều này không phải và không thể nói ngược lại.

Vậy thì chặt bỏ hàng trăm (nếu tính cả hai thành phố Hà Nội và Sàigòn) thì phải nói là hàng ngàn cây để xây metro có phải là lý do hợp lý và chính đáng không?

Ảnh minh họa bởi Paul Nelson/RFA.

Thêm một ông phải về: Vương Đình Huệ!

Việc ông Huệ bị phế truất khiến cho con đường trở thành tổng bí thư ĐCSVN của ông Tô Lâm có nhiều cơ hội hơn. Giờ đây chỉ còn hai ứng cử viên khác đủ điều kiện cho chức vụ này, đó là bà Trương Thị Mai và Thủ tướng Phạm Minh Chính. 

… Những gì đã được làm nhằm chính danh hóa/hợp pháp hóa ĐCS lấm bẩn bởi tham nhũng, giờ đây, đã khiến đảng này trở nên mất uy tín hơn trong mắt người dân – những người nhìn thấy vấn nạn tham nhũng đã xảy ra trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao như thế nào.