Nguyễn Văn Hóa, những tù nhân khác và tôi

TNLT nhà báo Nguyễn Văn Hóa. Ảnh: RFA
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Tính cho đến thời điểm ngày 13 tháng 5, 2019, Nguyễn Văn Hóa có ít nhất 2 lần đã bị quản giáo trong trại giam đánh đập một cách tàn nhẫn. Hóa là một tù nhân lương tâm rất trẻ, đã bị nhà cầm quyền CSVN tuyên án 7 năm tù giam trong phiên tòa dàn dựng vội vã vào ngày 27 tháng 11, 2017 vì anh tham gia đưa tin về vụ Formosa xả độc ra biển miền Trung Việt Nam năm 2016.

Lần thứ nhất Hóa đã bị đánh ngay sau phiên tòa xử nhà hoạt động vì môi trường Lê Đình Lượng ở Nghệ An hôm 16 tháng 8, 2017. Lần thứ hai Hóa bị sĩ quan công an tại trại giam An Điềm kẹp cổ, đánh đập và sau đó thì bị kỷ luật trong phòng biệt giam, sự việc diễn ra vào thượng tuần tháng 5, 2019.

Hai lần Nguyễn Văn Hóa bị đánh đập trong trại giam mà dư luận biết được, đó là nhờ có sự lên tiếng từ phía gia đình và giới truyền thông. Chắc chắn Hóa còn bị đánh đập, tra tấn, bức cung nhiều lần khác.

Qua phiên tòa xét xử ông Lê Đình Lượng diễn ra tại Nghệ An, Nguyễn Văn Hóa cùng Nguyễn Viết Dũng đã nói rằng, trong trại tạm giam họ đã bị nhục hình để có lời khai chống lại ông Lê Đình Lượng. Khi ra tòa thì cả hai đều đã rút lại lời khai của mình trước đó, bởi vậy, họ tiếp tục bị công an đánh đập, tra tấn vì “không thành khẩn khai báo”.

Tù nhân nói chung và những tù nhân chính trị nói riêng tại Việt Nam bị tra tấn, nhục hình, bức cung là một thực trạng diễn ra hết sức trầm trọng trong các trại tạm giam, trại giam. Đó là một luật bất thành văn của công an cộng sản đối với người bị cầm tù. Họ có một ngàn lẻ một cách để đối phó với từng trường hợp người bị cầm tù. Mục đích của họ là bắt buộc người bị bắt phải nhận tội chống lại mình và chống lại người khác.

Ngày 4 tháng 4, 2011 tại trụ sở công an Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh các điều tra viên dùng sợi xích treo ngược hai cánh tay của một phụ nữ trung niên bị bắt, sau đó hỏi cung và bắt người đó nhận tội. Nếu họ không nhận thì tất nhiên mức độ tra tấn sẽ nâng lên và lâu hơn.

Trong 4 năm bị tù ngục cộng sản, tôi đã bị đánh đập và tra tấn 4 lần trong 4 nhà tù khác nhau bởi công an và những người tù khác làm ăng ten cho công an. Lần nặng nhất xảy ra vào ngày 18 tháng 7, 2013 tại trại giam Hà Nam (còn gọi là trại giam Ba Sao). Hai sĩ quan công an đã dùng dùi cui cao su tấn công tôi ngay trước sảnh hội trường trong trại giam. Họ chọc vào miệng, chọc vào ngực, vào bụng, và đánh đập liên hồi lên khắp cơ thể tôi kéo dài trong khoảng 15 phút. Kết quả là tôi đã không tự di chuyển được trong khoảng 1 tháng, và phải mất hơn nửa năm sau thì các vết thương tụ máu thâm tím bầm dập mới dần tan.

Nguyên nhân có thể do tôi khước từ hợp tác các yêu cầu của họ và không nhận tội ngay sau khi tôi đặt chân đến trại giam này.

Thực tế việc đánh đập, ngược đãi tù chính trị cả về thể chất lẫn tinh thần là “truyền thống” của công an CSVN. Tù nhân lương tâm luôn là đối tượng đàn áp trong tất cả các nhà tù khắp Việt Nam. Khi không khuất phục được những người tù kiên cường với các bản án nặng nề, những tay quản giáo sẽ sử dụng rất nhiều biện pháp ngược đãi, bạo lực để làm nhụt ý chí, giảm thiểu trí tuệ và sức lực đấu tranh của họ.

Chủ trương bạo hành – tra tấn hãm hại giới bảo vệ nhân quyền không chỉ diễn ra một cách có hệ thống trong nhà tù mà ngay ở ngoài xã hội.

Hầu như tất cả những người hoạt động đấu tranh tại Việt Nam đều bị bạo hành tra tấn với các mức độ khác nhau theo từng cá nhân và hoàn cảnh cụ thể. Đơn cử trong năm 2013, là năm tôi bị tra tấn nặng nhất thì con số các vụ bạo hành tra tấn được liệt kê cho thấy có 18 vụ với 71 lượt người là nạn nhân. Đến  năm 2014, đã có ít nhất 31 vụ chủ động tấn công bạo lực, làm nhục. Trực tiếp xâm hại đến 115 lượt người. Đó là trên thông kê mà các báo cáo độc lập có được, còn thực tế diễn ra thì gấp nhiều lần, diễn tiến của các vụ bạo hành tra tấn trong trại tù mỗi năm thường tăng lên nghiêm trọng hơn.

Những cái chết trong tù và tính tàn bạo của Công an Việt Nam là những điều thấy được trong đời sống tù đày tại Việt Nam. Nó diễn ra một cách hết sức bình thường đến nỗi mà ngay quản giáo chỉ coi tính mạng người tù bằng nửa tờ giấy báo tử.

Tính dã man không có điểm dừng của bạo lực bao giờ sẽ chấm dứt và ai sẽ mang công lý đến cho người dân Việt Nam nói chung và những đấu tranh cho dân chủ, bảo vệ nhân quyền tại Việt Nam nói riêng? Điều đó chỉ xảy ra khi và chỉ khi chế độ cộng sản chấm dứt hoàn toàn trên đất nước hình chữ S mà thôi.

Portland, OR 15/5/2019

Paulus Lê Sơn

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Bản tin Việt Tân – Tuần lễ 15 – 21/4/2024

Nội dung:

– Hawaii tổ chức Lễ Giỗ Quốc Tổ Hùng Vương;
– Ghi ân công đức Quốc Tổ Hùng Vương tại Paris;
– Hội thảo ‘Hứa hẹn của Hà Nội; Thực trạng Nhân quyền tại Việt Nam’ trước phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) tại Genève, Thụy Sĩ;
– Kêu gọi tham gia Biểu tình và Văn nghệ đấu tranh nhân dịp UPR vào hai ngày 7 và 8/5, 2024 tại Genève, Thụy Sĩ.

Đồng ruộng ở ĐBSCL sau khi đắp đê. Ảnh: FB Nguyễn Huy Cường

Đời cha bán gạo, đời con khát nước

Nếu bây giờ tập trung truy tìm nguyên nhân chính tạo nên khô hạn, thiếu nước ở Đồng bằng sông Cửu Long thì thật dễ dàng tìm ra vài lý do vừa thực vừa mơ hồ như:

Do biến đổi khí hậu; Do biến động ở thượng nguồn sông Mekong; Do ý thức người dân trong việc sử dụng nước; Vân vân.

Những nét này cái nào cũng thực nhưng có điều ít ai thấy, nó cũng là cái rất thực, dễ giải thích, dễ thực hiện đó là chính sách “An ninh lương thực” được nhấn mạnh khoảng gần hai chục năm nay.

Những “Cây năng lượng” (ở Singapore) là một kiến trúc hình phễu, miệng rộng chừng 20 mét hứng nước chảy về hầm chứa. Cây này vừa tạo cảnh quan đẹp, vừa cảnh báo con người về thái độ với nước, vừa thu gom nước mưa. Ảnh: FB Nguyễn Huy Cường

Thử đi tìm đường cứu… nước

Tình hình vài năm nay và dăm bảy năm sau có những dự báo không mấy an tâm cho tình hình nước ngọt ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long. Chỉ riêng tỉnh Kiên Giang có khoảng 30.000 hộ dân thiếu nước sinh hoạt.

Cả vùng này có khoảng nửa triệu hộ dân thiếu nước sinh hoạt trong năm tháng cao điểm mùa khô. 

Lý do chính là do biến động bởi dòng chảy sông Mekong đã có nhiều thay đổi, chưa tính đến con kênh Phù Nam bên Cambodia sắp “Trích huyết” sông Mekong ngang chừng, cho chảy sang Vịnh Thái Lan.

Bộ Ngoại giao Việt Nam họp báo công bố báo cáo quốc gia theo cơ chế rà soát định kỳ phổ quát chu kỳ 4 (UPR), ngày 15/4/2024. Ảnh chụp Báo Tin Tức

Việt Nam bác bỏ các báo cáo ‘thiếu khách quan’ về nhân quyền của Liên Hiệp Quốc

Trong báo cáo đề ngày 27/2/2024 được công bố trên trang web của LHQ, nhóm chuyên trách Việt Nam của LHQ cho hay ít nhất 150 nhà báo độc lập, những người bảo vệ nhân quyền, và các nhà hoạt động dân chủ, đất đai và tôn giáo còn bị giam cầm chỉ vì thực hiện các quyền cơ bản của họ một cách ôn hòa trong các vấn đề liên quan đến bảo vệ môi trường, quyền của người thiểu số và phát triển dân chủ.