Vụ án Trương Duy Nhất là đòn trả thù chính trị hèn hạ

Sự khác biệt trong cách nhìn, phán xét của hệ thống tòa án hiện nay tại Việt Nam. Ảnh: FB Việt Tân edited
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Toà án Hà Nội sáng 9 tháng Ba, 2020, tuyên blogger Trương Duy Nhất 10 năm tù với cáo buộc giúp thượng tá tình báo Phan Văn Anh Vũ, còn gọi là Vũ “Nhôm” “mua bán nhà đất không qua đấu giá, gây thất thoát lãng phí”, điều mà ông Nhất hoàn toàn phủ nhận.

Lý giải về mức án 10 năm tù, Hội Đồng Xét Xử cho rằng 15 năm trước ông Trương Duy Nhất giữ chức Trưởng đại diện báo Đại Đoàn Kết tại Đà Nẵng đã “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ” làm thất thoát hơn 13 tỉ đồng.

Blogger Trương Duy Nhất đã thẳng thừng bác bỏ những cáo buộc của toà án cộng sản. Ông Nhất đã gọi bản án này là “đòn thù chính trị” và khẳng định ông không hưởng lợi gì, hoàn toàn làm theo sự phân công, ủy quyền của tổng biên tập. Trong khi đó, hai ông Lê Quang Trang, cựu tổng biên tập, và Bùi Thượng Toản, cựu phó tổng biên tập là những người chịu trách nhiệm vụ chuyển nhượng lại không bị khởi tố.

Tuy nhiên, khoan bàn đến tính đúng sai, hãy nhìn vào mức án 10 năm nhà cầm quyền tuyên đối với ông Trương Duy Nhất, người được biết đến là một nhà báo, blogger nổi tiếng chuyên phân tích, bình luận về các vấn đề chính trị.

Nếu như ông Trương Duy Nhất gây ra thiệt hại (nếu có) hơn 13 tỷ đồng thì phải nhận mức án 10 năm tù, vậy tại sao sai phạm của ông Hoàng Trung Hải “gây thất thoát” hơn 8.100 tỷ đồng chỉ bị Bộ Chính Trị kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo?

Còn có một Lê Thanh Hải ngang nhiên huy động công an cướp hàng chục ha đất Thủ Thiêm, đẩy hàng nghìn người dân vào cảnh mất nhà cửa phải vật vờ kêu oan. Lê Thanh Hải cho đến nay vẫn chưa bị bắt dù cho những thiệt hại khủng khiếp mà hắn gây ra là chưa thể thống kê hết.

Ngoài ra, hàng trăm quan chức chính quyền gây thiệt hại, thua lỗ cho đất nước trăm tỷ, nghìn tỷ vì sao chỉ bị kiểm điểm, rút kinh nghiệm hoặc cùng lắm nhận lãnh mức án nhẹ nhàng vài năm tù giam?

Phải chăng, những tên tội phạm có thẻ đảng thì sẽ được ưu ái và nương nhẹ?

Ngô Đồng

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”