Nguyễn Phú Trọng – não trạng thời tiền sử

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Trong cuộc tiếp xúc cử tri hai quận Ba Đình, Tây Hồ, thành phố Hà Nội vào sáng 24/11/2018, ông Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu về việc vì sao mà Ủy ban kiểm tra trung ương có biện pháp kỷ luật đối với ông Chu Hảo, dù đây không phải tham nhũng.

Ông Trọng biện minh rằng: “Đây là vấn đề vô cùng hệ trọng, là vấn đề chiến lược liên quan đến tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ chúng ta. Sợ rằng Đảng, nhà nước chúng ta, cán bộ chúng ta thoái hóa, biến chất. Tại sao Trung ương phải nói chống tự diễn biến, tự chuyển hóa từ trong nội bộ?”

“Bất cứ ai nếu có suy thoái chúng ta phải giáo dục chứ, phải uốn nắn. Kỷ luật 1 vài người để cứu muôn người, để người khác đừng phạm vào nữa, đừng cậy mình thế này, thế nọ, là công thần rồi phê phán hết cả thì chế độ này sẽ ra làm sao” – Trích từ báo VnEconomy.

Giáo sư Chu Hảo Giám đốc – Tổng biên tập Nhà xuất bản Tri Thức, người mới bị khai trừ Đảng vì bị Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương kết luận là biểu hiện rõ sự suy thoái về tư tưởng chính trị, “tự diễn biến, tự chuyển hóa” hôm 15/11.

Trước đó, giáo sư Chu Hảo tuyên bố ra khỏi đảng vào hôm 26/10, một ngày sau khi bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương đề nghị kỷ luật do ‘tự diễn biến’.

Trong sự kiện này, giới trí thức và dư luận, thậm chí giới nghiên cứu quốc tế về Việt Nam còn hồ nghi động cơ và mục đích đàng sau nó là gì, và ai muốn trấn áp giáo sư Chu Hảo.

Nhưng, với sự tuyên bố của ông Trọng nói trên rõ ràng đây là chủ trương của đảng Cộng Sản Việt Nam ở thượng tầng trong việc triệt hạ giới trí thức và những ai đang phê bình sự thoái hóa của đảng.

Tại sao ông Trọng lại triệt hạ tư tưởng của giới tri thức trong đảng với chiêu bài là tự chuyển hóa, tự chuyển biến? Có phải ông Trọng thể hiện quyền uy tuyệt đối sau khi chiếm cả chiếc ghế Chủ tịch nước?

Lịch sử loài người cho thấy, từ nguyên thủy đến thời phong kiến, bậc vua chúa quân vương có quyền sinh sát trong toàn cõi cai trị của mình. Nhất là văn hóa Trung Hoa và Việt Nam, coi vua chúa cai trị giống như thiên tử, con trời, vì thế quyền hành của vua là tối thượng.

Tất cả các đời vua chỉ là nhất thời, chém giết lẫn nhau để tranh ngôi đoạt vị, và cuối cùng đi đến diệt vong, xóa sổ, thậm chí có những vị vua bị ghi vào sử sách với những tội ác trời không dung đất không tha, muôn đời sau nguyền rủa.

Triết lý quyền lực chính trị thời nay đổi thay hoàn toàn, quyền lực chính trị thuộc về bá tánh muôn dân. Người lãnh đạo là người biết lắng nghe, thấu hiểu dân tình, người làm lớn, có chí quan trường quân vương là người phải phục vụ lê dân của mình.

Nhưng ông Trọng và phe nhóm của ông muốn ôm chặt quyền lực nên đã đi theo bánh xe của lịch sử mông muội và tàn ác, trở thành kẻ bạo quyền hôn quân.

Trọng đi theo con đường của Tập Cận Bình không những củng cố ngôi vị của mình mà còn tận diệt các phe nhóm khác qua thủ đoạn “đốt lò” chống tham nhũng để thâu tóm mọi thứ và quyết định tất cả.

Với tư duy lãnh đạo như ông Trọng đang thực hiện liệu có đem đến sự an toàn cho chiếc ghế và đảng cộng sản trong bối cảnh thời đại ngày nay? Thực ra tầm suy nghĩ của ông Trọng nó lùi lại quá xa về thời tiền sử, không bắt kịp với thời đại vị tất sẽ bị đào thải theo thời gian.

Hiện tượng domino từ bỏ đảng mà các vị trí thức lớn được coi là công thần của chế độ đã thực hiện trong thời gian vừa qua là một cú phản đòn lật tẩy bộ mặt của Trọng và đảng cộng sản.

Thực ra, những hành động của ông Trọng chỉ đang chứng tỏ một điều, cái đảng mà ông ta cầm đầu đang hết sức mỏng manh, dễ vỡ tại Việt Nam mà thôi.

Thế nên, ông Trọng càng vùng vẫy để củng cố quyền lực cho chính mình và cho đảng của ông ta thì càng bị tách dần ra khỏi dân tộc Việt Nam.

Miệng ông Trọng thì nói điều nhân nghĩa như “kỷ luật một người để cứu muôn người”, hay “chống tham nhũng phải có nhân văn”, nhưng thực thế hành động, ông Trọng không khác gì một tên bạo chúa, từng bước tiêu diệt các đối thủ một cách không thương tiếc. Lối hành xử của ông Trọng qua vụ kỷ luật Giáo sư Chu Hảo cho thấy là não trạng của ông ta vẫn nằm ở thời tiền sử.

Portland, OR 27/11/2018
Paulus Lê Sơn

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.

Ảnh chụp khúc đường Tôn Đức Thắng (Q.1, Sài Gòn) trước (hình trái) và sau (phải) khi chặt hạ cây xanh. Ảnh: 24h.com

Có nên chặt cây xanh để xây đường sắt trên không?

Không cần phải nói dài dòng, ích lợi của cây xanh trước tiên là thẩm mỹ, nhưng quan trọng hơn cả là nó giữ cho môi trường trong sạch bằng cách hút khí dioxit carbon và thải ra oxy. Chính vì thế khi đi trong rừng hoặc thậm chí dưới những con đường có hai hàng cây xanh lá thì chúng ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu. Cây xanh vì thế trở thành một phần của hệ sinh thái đô thị. Điều này không phải và không thể nói ngược lại.

Vậy thì chặt bỏ hàng trăm (nếu tính cả hai thành phố Hà Nội và Sàigòn) thì phải nói là hàng ngàn cây để xây metro có phải là lý do hợp lý và chính đáng không?