Đấu tranh để được gì?

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Từ nhiều năm qua, tu viện và nhà thờ của Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm trở thành điểm nóng bị giải tỏa. Nhiều cuộc tấn công, cưỡng chế thô bạo của nhà cầm quyền thành phố Sài Gòn nhắm vào nơi đây, nhưng bất thành do sự phản ứng quyết liệt của quý Cha, Sơ và dư luận xã hội.

Báo Thanh Niên hôm 04/02/2019 dẫn lời ông Huỳnh Cách Mạng, phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân ở Sài Gòn, cho hay “hướng giải quyết của thành phố là giữ lại các công trình chính yếu của Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm và Nhà thờ Thủ Thiêm.”

Trước đó, truyền thông trong nước hôm 02/02/2019 tường thuật về chuyến đi của ông Nguyễn Thiện Nhân, Bí thư Thành ủy thăm, chúc Tết Nhà thờ Thủ Thiêm. Tại đó, ông Nhân khẳng định sẽ giữ nguyên trạng tất cả các công trình mang tính lịch sử bao gồm Nhà thờ và Nhà dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm.

Như vậy, sau nhiều năm luôn trong tư thế “đối đầu”, những phát biểu của ông Nhân và ông Mạng được xem là động thái “xuống thang” của giới lãnh đạo thành phố Sài Gòn.

Từ sự tàn ác trong vụ cưỡng chế Lộc Hưng, Văn Giang, Dương Nội… sẽ là quá lạc quan nếu nói vụ Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm là sự nhân nghĩa của người cộng sản. Rõ ràng việc “xuống thang” là thành quả của một quá trình dài đấu tranh quyết liệt và bền bỉ.

Đôi khi sự trấn áp sắt máu, quyết liệt của nhà cầm quyền CSVN khiến cho một số người thối chí, chán nản và từ bỏ việc lên tiếng cho lẽ phải. Nhưng nhìn lại, chúng ta đã gặt hái được không ít thành công.

Nếu các Linh Mục, các Sơ tại Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm chịu im lặng chuyển đi, thì nơi này đã bị phá dỡ. Nếu người dân Đồng Tâm không chống trả quyết liệt, thì mảnh đất đó đã bị nhà cầm quyền Hà Nội sang nhượng cho tư nhân. Nếu hàng trăm ngàn người không xuống đường biểu tình hồi tháng 06/2018, thì Luật Đặc Khu đã được thông qua, dọn đường cho Trung Quốc thâu tóm Việt Nam. Nếu ngư dân miền Trung không quyết liệt đấu tranh, thì sẽ không bao giờ có chuyện nhà máy thép Formosa chịu đền bù sau thảm họa cá chết…

Hãy giữ vững niềm tin vào công cuộc đấu tranh cho lẽ phải, công lý ở Việt Nam. Sẽ còn nhiều vất vả, sẽ còn nhiều đàn áp. Nhưng xét cho cùng, vì một Việt Nam dân chủ và cường thịnh trong tương lai, thì sự hi sinh trong cuộc đấu tranh này là xứng đáng.

Nguồn: Facebook Việt Tân

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Nhà thờ Đức Bà ngay trung tâm Sài Gòn, một thành phố từng được mệnh danh là Hòn ngọc Viễn Đông. Ảnh minh họa: Chris Jackson/ Getty Images

Tựa vào di sản miền Nam tự do, tôi chọn đứng thẳng

Ba Mươi Tháng Tư, cứ đến gần ngày này là trái tim người miền Nam lại nhói đau. Tôi là một người thế hệ 8x, tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cuộc chiến “nồi da xáo thịt” của đất nước giai đoạn trước 1975, nhưng gia đình tôi, tồn tại hai dòng tư tưởng quốc gia và cộng sản, và ông bà tôi, cậu, dì tôi là những nhân chứng sống cho giai đoạn lịch sử này.

Ảnh chụp khúc đường Tôn Đức Thắng (Q.1, Sài Gòn) trước (hình trái) và sau (phải) khi chặt hạ cây xanh. Ảnh: 24h.com

Có nên chặt cây xanh để xây đường sắt trên không?

Không cần phải nói dài dòng, ích lợi của cây xanh trước tiên là thẩm mỹ, nhưng quan trọng hơn cả là nó giữ cho môi trường trong sạch bằng cách hút khí dioxit carbon và thải ra oxy. Chính vì thế khi đi trong rừng hoặc thậm chí dưới những con đường có hai hàng cây xanh lá thì chúng ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu. Cây xanh vì thế trở thành một phần của hệ sinh thái đô thị. Điều này không phải và không thể nói ngược lại.

Vậy thì chặt bỏ hàng trăm (nếu tính cả hai thành phố Hà Nội và Sàigòn) thì phải nói là hàng ngàn cây để xây metro có phải là lý do hợp lý và chính đáng không?

Ảnh minh họa bởi Paul Nelson/RFA.

Thêm một ông phải về: Vương Đình Huệ!

Việc ông Huệ bị phế truất khiến cho con đường trở thành tổng bí thư ĐCSVN của ông Tô Lâm có nhiều cơ hội hơn. Giờ đây chỉ còn hai ứng cử viên khác đủ điều kiện cho chức vụ này, đó là bà Trương Thị Mai và Thủ tướng Phạm Minh Chính. 

… Những gì đã được làm nhằm chính danh hóa/hợp pháp hóa ĐCS lấm bẩn bởi tham nhũng, giờ đây, đã khiến đảng này trở nên mất uy tín hơn trong mắt người dân – những người nhìn thấy vấn nạn tham nhũng đã xảy ra trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao như thế nào.