Giặc đến nhà đàn bà phải đánh!

Nguyễn Phú Trọng trong buổi tiếp xúc cử tri Hà Nội hôm 15/10/2019
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Có khi nào những kẻ bán nước nhận là mình bán nước không? Dĩ nhiên là không?

Người dân Việt dù là cả tin, bị lừa và có thể là nhẫn nhịn đến mức độ vượt quá sự tưởng tượng như hiện nay, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ ở sự tốt lành của tập đoàn lãnh đạo Hà Nội; nhưng khi sự nghi ngờ tan biến với lòng phẫn nộ cao độ thì chắc chắn họ sẽ tức khắc nổi dậy đập tan những kẻ bán nước.

Cho nên, bằng mọi giá, nhóm lãnh đạo hiện nay tìm đủ cách duy trì sự nghi ngờ còn sót lại đó, hầu xoa dịu sự phẫn nộ để mong người dân không vùng dậy. Nói cách khác, họ tiếp tục lừa người dân, dù thô bỉ, dù trắng trợn, dù hèn hạ cách mấy, nhằm che giấu tội ác, cho đến khi không còn che giấu được nữa.

Bản chất cố hữu của cộng sản là vong bản, độc tài và đối tượng để bóc lột của họ là người dân. Những sự thật này đã được chứng thực và phơi bày ở những quốc gia từ bỏ chế độ cộng sản, và đang mỗi ngày hiện rõ hơn tại các quốc gia cộng sản còn sót lại mà Việt Nam là một.

Trong cuộc chiến xâm lược miền Nam, Lê Duẩn đã từng lớn tiếng tuyên bố rằng: “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” Lời của Lê Duẩn là minh chứng cho sự vong bản của Đảng Cộng Sản Việt Nam, bởi vì chính nghiã duy nhất của chiến tranh là nhu cầu bảo vệ lãnh thổ và dân tộc, không bao giờ là vì quyền lợi của một ai khác.

Gây ra cuộc chiến nồi da xáo thịt Bắc Nam khiến bao nhiêu triệu thanh niên và dân lành chết uổng mạng không phải vì hạnh phúc của dân tộc và đất nước mà là vì Nga, vì Tàu, để dẫn đến ngày hôm nay đất nước sắp rơi vào vòng Bắc Thuộc lần thứ năm.

Với bản chất của kẻ cướp, lãnh đạo CSVN đã liên tục tạo ra không biết bao nhiêu là bi kịch cho người dân, bắt đầu bằng Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất ở miền Bắc, giết không gớm tay hàng mấy trăm ngàn người dân vô tội, gây nên một tình trạng hoảng sợ chưa từng có trong lòng người dân, tạo chấn động tâm lý bất ổn chưa bao giờ chấm dứt. Rồi thảm sát Mậu Thân 1968 và Tù Cải Tạo, Kinh Tế Mới sau khi cưỡng chiếm Miền Nam năm 1975 đã khiến hàng mấy trăm ngàn người hoảng loạn vượt biển vượt biên bỏ xác nơi rừng sâu biển rộng.

Và khi đã nắm trọn quyền trong tay thì CSVN đã biến việc cướp bóc trấn lột người dân trở thành quốc sách, dung túng cho cán bộ từ trên xuống dưới thả dàn cướp bóc mà ông Trương Tấn Sang từng ví von đó là những bầy sâu.

Nhưng tội ác to lớn nhất của tập đoàn lãnh đạo CSVN chính là dâng biển đảo, lãnh thổ cho Tàu Cộng. Tội ác này bắt đầu từ Công Hàm bán nước theo lệnh Hồ Chí Minh của Thủ Tướng CSVN Phạm Văn Đồng năm 1958 công nhận Quần Đảo Hoàng Sa của Việt Nam thuộc về Trung Cộng.

Đến năm 1974, khi Trung Cộng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam thì một lần nữa Đảng CSVN vẫn không lên tiếng dù chỉ là một lời phản đối suông.

Sự nhục nhã và thoả thuận ngầm dâng nước cho Tàư càng lộ rõ hơn khi năm 1988 Đảng CSVN ra lệnh cho quân đội đứng im không được nổ súng kháng cự để cho Trung Cộng mặc sức tàn sát và chiếm Đảo Gạc Ma ở Trường Sa.

Kế hoạch bán nước đã tới đỉnh điểm kể từ năm 1990, tại Hội Nghị Thành Đô, nơi các lãnh đạo Đảng CSVN lén lút ký kết mật ước bán nước cho Tàu. Từ đó, tất cả những việc Đảng CSVN làm đều nhất quán với giao kèo dâng nước mà Đảng CSVN vẫn giấu nhẹm cho tới giờ.

Lần lượt nhiều phần đất, biển và đảo của quê hương Việt Nam bị Đảng CSVN trao cho Trung Cộng: Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bôxít Tây Nguyên, các đặc khu kinh tế, Formosa, giàn khoan HD 981 rồi HD 8 và Bãi Tư Chính …

Đảng CSVN còn tiếp tay tạo cho Trung Cộng những phương tiện để dễ bề khống chế và đè bẹp sự nổi dậy của người dân Việt và ngay cả của Quân Đội, có thể xảy ra trong tương lai bằng cách hủy hoại niềm tin của người dân Việt qua việc liên tục đè bẹp mọi biểu hiện chống Tàu xâm lược của những người yêu nước. Bắt chước Bắc Kinh, Hà Nội còn đặt ra Luật An Ninh Mạng để kiểm soát người dân, vi hiến cướp đoạt quyền biểu tình của người dân và chà đạp các quyền tư do căn bản khác như tự do phát biểu, tự do tôn giáo, tự do lập hội, tự do hội họp, và thậm chí tự do ứng cử và bầu cử.

Những chính sách đồi trụy được tung ra áp dụng để lũng đoạn giáo dục và tôn giáo hầu biến người dân thành một đàn cừu mất định hướng và mất sức đề kháng đối với ngoại xâm từ phương Bắc.

Một số lượng lớn người Tàu không thể kiểm soát được đã được Trung Cộng lén cài cắm ở những địa điểm chiến lược của Việt Nam với sự bảo bọc lén lút của Đảng CSVN. Và vô số những hành động khác mà lãnh đạo Hà Nội vừa lén lún, vừa công khai tiếp tay cho giặc.

Viễn cảnh đất nước Việt Nam càng ngày càng rơi vào sự khống chế của Bắc Kinh là điều có thật và cấp bách. Tuy nhiên, vẫn còn một số người Việt tin vào “lòng yêu nước không có” của tập đoàn lãnh đạo, để không hành động cứu nước.

Nghĩ lại việc công an chỉ đánh bằng dùi cui mà dân còn thúc thủ, thì đến khi Tàu Cộng dùng đạn thật xâm lược thì dân ta sẽ đỡ làm sao? Gương Mông Cổ và Duy Ngô Nhĩ đã bày ra đó!

Chẳng còn con đường nào khác ngoài việc toàn dân tức khắc đồng lòng đứng dậy đuổi cả giặc nội xâm và ngoại xâm.

Phải đánh thôi! Giặc đến nhà đàn bà phải đánh!

Hoàng Trường

 

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

TBT Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại buổi họp báo sau lễ bế mạc đại hội 13 của ĐCSVN tại Hà Nội ngày 1/2/2021. Ảnh: Manan Vatsyayana/ AFP

Ông Trọng để lại ĐCSVN ở thế chín muồi cho sự cai trị độc tài

Lãnh đạo đảng từ năm 2011, ông Trọng đã cố gắng làm sống lại một thế chế, đang sa lầy trong các cuộc tranh đoạt cá nhân, tìm kiếm lợi ích và tiến thân trong giai đoạn đầu những năm 2010.

Tham nhũng tràn lan đến mức công chúng không còn ‘tâm phục, khẩu phục.” Tư tưởng và đạo đức đã đã không còn được xem trọng. Các phong trào dân chủ đe dọa sự độc quyền về quyền lực của đảng. Khu vực tư nhân không chỉ giàu có mà còn mong muốn có nhiều quyền lực chính trị hơn.

Nhưng cái thể chế mà ông Trọng nỗ lực chữa trị đã được để lại với hiện trạng như thế nào?

Ảnh minh họa - Công nhân làm việc tại Xí nghiệp may Hà Quảng, Quảng Bình (trang mạng Nhiếp ảnh và Đời sống)

Reuters: Mỹ hoãn quyết định nhạy cảm về ‘nền kinh tế thị trường’ của Việt Nam đến tháng 8

Bộ Thương mại Mỹ cho biết hôm thứ Tư rằng họ đã trì hoãn một quyết định khó khăn về việc có nên nâng cấp tình trạng kinh tế thị trường của Việt Nam thêm khoảng một tuần cho đến đầu tháng 8, với lý do “lỗi phần mềm CrowdStrike.”

Một quyết định về việc nâng cấp mà Hà Nội đã tìm kiếm từ lâu đã đến hạn vào thứ Sáu 26/7. Việc nâng cấp này bị các nhà sản xuất thép Mỹ, tôm vùng Vịnh và nông dân mật ong phản đối, nhưng được hỗ trợ bởi các nhà bán lẻ và một số nhóm kinh doanh khác.

Việc nâng cấp trên sẽ làm giảm các khoản thuế chống bán phá giá đối với [hàng] nhập khẩu Việt Nam do tình trạng hiện tại của Việt Nam đang được Mỹ coi là nền kinh tế phi thị trường.

Chủ tịch nước Tô Lâm đón tiếp Tổng thống Nga Vladimir Putin tại Hà Nội ngày 20/6/2024. Ảnh: Reuters

Sau quốc tang là điều gì cho Tô Lâm?

Là một quốc gia ảnh hưởng của Nho giáo, vấn đề tang chế của bậc đế vương luôn thu hút sự quan tâm của “bàn dân thiên hạ.” Việc ai chủ trì lễ tang, ai đọc điếu văn sẽ là một dấu hiệu cực kỳ quan trọng chuyển tải thông điệp về việc người kế nhiệm.

Câu chuyện phe phái tranh giành quyền lực đã được bàn tán nhiều năm, lại tiếp tục được hâm nóng ngay từ bây giờ, khi người quan trọng nhất đang nằm trong nhà tang lễ và các thủ tục cho chuẩn bị một lễ quốc tang đang được tiến hành.

Trong những ngày này, người dân dán mắt vào từng động thái xoay quanh đám tang để “dò đoán” thái độ của từng nhân vật cấp cao.

Tô Lâm sẽ lên tổng bí thư?

Theo quy định thì ông Tô Lâm đương nhiên sẽ là trưởng ban lễ tang, thế nhưng điều đáng lưu ý là trưởng ban tổ chức lễ tang lại là ông Lương Cường – Thường trực Ban Bí thư.

Đây là một chỉ dấu cho thấy phe quân đội đang tìm cách cân bằng lại tương quan quyền lực đối với ông Tô Lâm. Và như thế, cuộc quyết đấu quyền lực giữa phe quân đội và phe công an đang bắt đầu. Phe nào giành ưu thế hay là sẽ thoả hiệp thì chúng ta phải tiếp tục chờ đợi ở Hội nghị Trung ương 10 sắp tới.