Khúc bi tráng Gạc Ma

Gạc Ma 14/3/1988: Không bao giờ quên! Ảnh: FB Việt Tân
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Đã 34 năm (14/03/1988 – 14/03/2022), ngày Trung Quốc xâm lược đảo Gạc Ma và thực hiện cuộc thảm sát khiến 64 chiến sĩ Hải Quân Việt Nam hi sinh, ba tàu vận tải hải quân bị đánh chìm. Đến nay, sự hung hăng của Trung Quốc vẫn đang tiếp diễn với tham vọng chiếm gọn Biển Đông của Việt Nam.

Cuộc thảm sát Gạc Ma do quân đội Trung Quốc thực hiện vẫn còn nhiều điều chưa được sáng tỏ. Cũng giống như cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc 1979, trận Gạc Ma đã không được nhà nước Việt Nam thông tin đầy đủ và ít được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông và sách giáo khoa.

Theo thông tin từ nhiều nguồn, trận đánh Gạc Ma khiến phía Việt Nam bị thiệt hại 3 tàu vận tải do Trung Quốc bắn cháy và chìm, 3 người tử trận, 11 người khác bị thương, 70 người bị mất tích. Sau này Trung Quốc đã trao trả cho phía Việt Nam 9 người bị bắt, 61 người vẫn mất tích cũng được xem là đã tử trận.

Trong khi đó, phía Trung Quốc công bố thống kê rằng để chiếm được đảo Gạc Ma, họ đã bắn tổng cộng 285 quả đạn pháo 100mm và 266 viên đạn pháo 37mm, chưa kể các cỡ đạn nhỏ. Việc Trung Quốc dùng trọng pháo và súng phòng không để giết 64 chiến sĩ Hải Quân Việt Nam không có vũ khí phải được xem là một cuộc thảm sát.

Cuộc thảm sát Gạc Ma không chỉ cướp đi sinh mạng 64 chiến sĩ, khiến nhiều người bị giam cầm, mà còn bộc lộ những hạn chế trong việc bảo vệ chủ quyền của đất nước. Theo đó, chỉ vài phút đụng độ mà Việt Nam đã để mất hơn nửa đại đội. Thiệt hại nhân mạng như vậy được cho là có nguyên nhân từ mệnh lệnh “không được nổ súng” của Bộ Trưởng Quốc Phòng Lê Đức Anh lúc bấy giờ.

Ông Lê Đức Anh đã biến 64 chiến sĩ hải quân thành bia đỡ đạn sống. Trong khi đó, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, bảo vệ tính mạng chiến sĩ và tài sản của nhân dân là trách nhiệm của người chỉ huy. Không thể có lý do nào biện minh cho hành động của một vị bộ trưởng thấy giặc xâm lấn đất nước lại ra lệnh người lính chiến không được bắn giặc. Đây đích thị là hành động phản quốc!

Lãnh đạo CS Việt Nam không chỉ đưa 64 chiến sĩ hải quân Việt Nam phơi thân mặc cho giặc Tàu bắn giết, đến nay thi thể của 56 người lính tay không có súng ấy vẫn còn nằm dưới đáy biển sâu lạnh lẽo xung quanh đảo Gạc Ma. Chưa từng thấy bất cứ nỗ lực nào được thực hiện nhằm cố gắng vớt thân xác đưa họ trở về đất liền, về với gia đình.

Đến nay, sau 34 năm chiếm đóng đảo Gạc Ma, quân đội Trung Quốc ráo riết xây dựng biển đảo này thành tiền đồn quân sự phục vụ cho âm mưu bá quyền. Cụ thể, Trung Quốc bồi đắp các bãi đá và rạn san hô, xây dựng trạm rada, đường băng dài 2.000 m, có thể triển khai các máy bay tân tiến như Su-30, J-11 và J-10 đến Trường Sa.

Ý đồ quân sự hoá đảo Gạc Ma không những giúp Trung Quốc củng cố các tuyên bố chủ quyền vô lý của nước này, mà còn cho phép Bắc Kinh tiến hành các hoạt động kiểm soát mặt biển, trên không ở Biển Đông và toàn bộ khu vực vịnh Malacca. Ngoài ra, Gạc Ma còn được dùng làm căn cứ hậu cần cho tàu hải quân để đi tuần sâu hơn xuống phía nam.

Quyết tâm bá quyền của Trung Quốc từ lâu đời và ngày càng lớn. Trong đó, đảo Gạc Ma là chìa khóa để Bắc Kinh hiện thực hoá yêu sách “đường lưỡi bò” và tham vọng “Tứ Sa”. Đây là những nguy cơ lớn nhất và đang hiện hữu, đe dọa toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc. Tuy nhiên, thay vì khuyến khích người dân cần có trách nhiệm phản đối hành động xâm lược của Bắc Kinh, nhà nước CSVN lại luôn coi vụ Gạc Ma là “nhạy cảm” và nhiều lần dùng vũ lực ngăn cản nhân dân tưởng niệm.

Đảo Gạc Ma đã mất vào tay Trung Quốc, người dân Việt Nam tri ân liệt sĩ ngã xuống vì tổ quốc là hành động chính đáng và cần nhà nước khuyến khích chứ không phải bị ngăn cản. Đảng Cộng Sản Việt Nam không được lẫn lộn hữu nghị với chủ quyền thiêng liêng!

Ngô Đồng

XEM THÊM:

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Ảnh minh họa: VNTB

Đừng vội mừng khi Chính phủ lại tăng lương dồn dập

Tăng lương cơ bản chỉ dành cho công nhân viên nhà nước và sẽ đem đến niềm vui cho một nửa đồng bào cả nước nhưng cũng [sẽ] làm cho một nửa đồng bào cả nước trong khu vực tư nhân và lao động tự do méo mặt. Lương tăng nhưng lạm phát cũng sẽ không đứng im hay chỉ trong tầm mục tiêu.

Vietnam Airline "cân nhắc" việc mua máy bay C919 Trung Quốc. Ảnh chụp trang nguoiquansat.vn

Tính mạng người dân Việt Nam không phải thứ để đem ra gỡ khó cho Vietnam Airlines

Theo thông tin từ nguoiquansat.vn đưa tin, do thiếu máy bay nghiêm trọng, Vietnam Airlines cân nhắc mua tàu bay từ Trung Quốc. Cụ thể ở đây là máy bay thân hẹp 919 mà Trung Quốc vừa ra mắt.

Theo tôi được biết, hiện C919 của Trung Quốc chưa được EU và Mỹ cũng như các quốc gia phát triển cấp phép bay và cấp chứng nhận an toàn hàng không. Theo các chuyên gia, có thể mất ít nhất vài năm nữa. Vậy nếu Vietnam Airlines mua thì chỉ bay nội địa sao? Và liệu tính mạng của người dân Việt Nam có được đảm bảo an toàn, hay chỉ đáng giá giải quyết khó khăn cho Vietnam Airlines.

Tình trạng đáng báo động, cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Ảnh minh họa: FB Manh Dang

Có cần quan tâm đến thời cuộc hay không?

– Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng để mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa,

– Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục,

-…

Ảnh minh họa: Foreign Affairs

Những bài học lịch sử về Nga của Tập Cận Bình

Là con trai của một người có liên quan nhiều đến quan hệ giữa đất nước mình với Moscow, Tập Cận Bình hiểu rõ lịch sử. Lịch sử đã dạy cho ông bài học về những nguy hiểm của việc vội vàng liên kết lẫn việc thù địch toàn diện. Giờ đây, Tập muốn được hưởng lợi từ chiếc bánh – tiến đủ gần đến Nga để gây rắc rối cho phương Tây, nhưng không quá gần đến mức buộc Trung Quốc phải phân tách hoàn toàn.