Trung Quốc, zero-Covid, đất nước của sợ hãi

Thực trạng xã hội Trung Quốc
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Cuối tháng Ba vừa qua khi thế giới hoàn toàn mở cửa thì Trung Quốc lại ra lệnh phong tỏa nhiều khu vực trong đó có hai thành phố lớn là Thượng Hải và Bắc Kinh. Cuộc phong tỏa đợt này bị kéo dài, hết tạm mở ra rồi đóng lại cho đến hiện tại, chưa biết bao giờ chấm dứt.

Một công dân Trung Quốc đặt câu hỏi trên mạng xã hội: Siêu vi cúm không thể xóa sạch, cớ sao chúng ta cứ phải chủ trương đạt đến mức zero Covid?

Anh ta nhận được câu trả lời: Bạn không có quyền được hỏi, bạn không có quyền được biết, những gì bạn đang suy nghĩ là rất nguy hiểm. Hiểu chưa?

Trong bài diễn văn chính thức tại đại hội đảng Cộng Sản Trung Quốcl ần thứ 20 ngày 16/10/2022, Tập Cận Bình tái xác định theo đuổi chính sách zero-Covid của chính phủ Trung Quốc. Phụ họa chính sách đó, Trung tâm Kiểm soát và Ngăn ngừa Bệnh dịch Trung Quốc ám chỉ rằng nếu không ngăn chặn thì sẽ có nhiều triệu người tử vong trong đợt dịch đang bùng phát.

Có một điều oái oăm là, Trung Quốc là nước sản xuất thuốc ngừa Covid nhưng lại không hề thấy sự hiệu nghiệm và đặt tin tưởng vào nó. Trung Quốc cũng cấm nhập cảng các loại thuốc ngừa Covid từ phương Tây.

Tập Cận Bình là người đích thân chỉ thị các thành phố kiểm soát dịch. Các chính quyền địa phương phải rà soát chặt chẽ, thực hiện những vòng xét nghiệm cư dân thường xuyên và nghiêm ngặt. Tập vốn là một chủ tịch đầy quyền lực, cai trị bằng bàn tay sắt khiến các quan chức của Trung Quốc vô cùng sợ hãi khi bị khiển trách và bị kỷ luật. Các chính quyền địa phương Trung Quốc vì thế đang làm đủ mọi cách cực đoan nhất, bằng mọi giá để số ca nhiễm trở về zero.

Từ đầu giai đoạn đại dịch công dân Trung Quốc bị bắt buộc phải tải App Mã Y Tế (Health Code App) vào điện thoại cá nhân. App này được quản lý bởi công an. Nó theo dõi, lưu trữ các hoạt động di chuyển, xét nghiệm và tình trạng nhiễm bệnh của mỗi người. Mã y tế có ba màu: Xanh, đỏ, vàng. Màu xanh là có thể sinh hoạt bình thường, màu vàng là có nguy cơ lây nhiễm do đó không được đi tới chỗ công cộng và phải đi xét nghiệm ngay, màu đỏ thì coi như xong, bị cách ly 100%.

Khổ nỗi các cư dân tại các thành phố có ca nhiễm, dù ít hay nhiều đều thấy mã y tế cá nhân (code) của mình thường hiện lên màu vàng và màu đỏ. Họ rất hoảng sợ.

Nỗi sợ hãi đến từ cách cưỡng bức thô bạo của công an. Khi bị cấm ra ngoài hoặc bị cách ly thì người dân Trung Quốc thường bị nhốt sau những cánh cửa bị khóa chặt từ bên ngoài, nếu gặp hỏa hoạn thì không có đường thoát.

Mà nếu không gặp hỏa hoạn thì người bị cách ly cũng bị đói, bị ức chế, bị khủng hoảng tinh thần. Trung Quốc cho biết số người tự tử ở Vũ Hán năm nay tăng 79% so với năm ngoái. Đó là con số nhà nước cộng sản đưa ra, nó thường thấp hơn nhiều với số liệu thật.

Tại sao chính sách zero-Covid, một chính sách rất vô lý, bị chống đối vì gây tai hại về mặt kinh tế, đời sống sinh hoạt xã hội lại được duy trì ở Trung Quốc?

Nhiều giả thuyết được đưa ra nhưng tựu chung các nhà phân tích tình hình Trung Quốc cho rằng chính sách zero-Covid có động cơ chính trị hơn là vì lý do quan tâm đến sức khỏe của người dân. Có thể đảng Cộng Sản Trung Quốc lo sợ thế giới bên ngoài đang có tác động mạnh tạo nên những thay đổi về tư duy của tầng lớp giới trẻ Trung Quốc nên đã quyết định đóng cửa đất nước này một thời gian.

Một lý do đáng nghi ngờ khác là cái App Mã Y Tế của Trung Quốc chính là một phần mềm tự động, nó là công cụ để Bộ Công an theo dõi, kiểm soát và khống chế từng người dân. Nó đang được triển khai thực nghiệm trên toàn quốc bằng cái cớ phòng chống Covid.

Tóm lại, sự sợ hãi sụp đổ của chế độ cộng sản Trung Quốc là nguyên nhân chính, không phải do con siêu vi Covid nào hết.

Vũ Việt

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

Lời kêu gọi tham dự biểu tình UPR 2024 diễn ra vào ngày 7/5 trước trụ sở Liên Hiệp Quốc

Ngày 7 tháng 5 này, nhà nước CSVN sẽ bị kiểm điểm trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights Council – UNHRC) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Đây là dịp để chúng ta chỉ rõ sự gian trá của CSVN trước diễn đàn quốc tế.

Chúng tôi kêu gọi đồng bào tham dự buổi biểu tình diễn ra ngày 7/5/2024, trước Trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Genève, Thụy Sĩ, nhằm lên án những vi phạm nhân quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đảng

Để chống lại sự lăng loàn, độc đoán của đảng, ở những nước đa đảng (như Mỹ, Pháp, Hàn, Nhật, Sing chẳng hạn), họ cấm tiệt việc sử dụng ngân sách phục vụ cho riêng đảng nào đó. Tất cả đều phải tự lo, kể cả chi phí cho mọi hoạt động lớn nhỏ, từ chiếc ghế ngồi họp tới cái trụ sở mà đảng sử dụng. Tham lậm vào tiền thuế của dân, nó sẽ tự kết liễu sự nghiệp bởi không có dân nào bầu cho thứ đảng bòn rút mồ hôi nước mắt mình làm lãnh đạo mình.

Ảnh chụp màn hình VOA

Nhóm trí thức Việt Nam đề nghị lãnh đạo chớ ‘nói suông,’ nên chân thành hoà giải

GS. TS. Nguyễn Đình Cống, người đã công khai từ bỏ đảng Cộng sản vào năm 2016 và là một thành viên ký tên trong bản kiến nghị, nói với VOA:

“Thực ra, đây là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu của cả hai bên để mang lại một chiến thắng cho đảng Cộng sản. Còn đối với dân tộc thì chẳng được gì cả. Nó chỉ mang lại được sự thống nhất về mặt lãnh thổ thôi. Còn sau chiến thắng ấy, không giải quyết được vấn đề đoàn kết dân tộc. Đảng thì được. Đảng được vì đạt được chính quyền toàn quốc. Còn dân tộc thì việc hoà giải dân tộc mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Ngày 30 Tháng Tư, người Việt ở hải ngoại gọi là ngày mất nước, ngày quốc hận. Ảnh minh họa: David McNew/Getty Images

Không cần hòa giải, cần đấu tranh!

Bốn mươi chín năm đã đủ lâu để những người có suy nghĩ đều nhận ra sự thật không ai là “bên thắng cuộc,” cả dân tộc là nạn nhân trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Gần nửa triệu thanh niên miền Bắc, 280.000 thanh niên miền Nam bỏ mạng, 2 triệu thường dân vô tội chết trong binh lửa – đó là cái giá máu mà dân tộc này đã phải trả cho cái gọi là công cuộc “giải phóng miền Nam.”