“Chỉ cần gửi tiền là được rồi”

Giáo sư Nguyễn Tiến Lực. Ảnh: FB Lưu Trọng Văn
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Giáo sư Nguyễn Tiến Lực có hai bằng tiến sĩ công nghệ cao ở Mỹ. Ông từng là chủ tịch hội các nhà khoa học gốc Việt tại Mỹ, nhiều năm theo đuổi việc nâng cao ngành giáo dục và đào tạo công nghệ cao cho Việt Nam.

Nhưng…

Những ai yêu nước muốn đeo đuổi tinh thần của Phan Châu Trinh – nâng cao Dân trí, chấn hưng Dân khí, một thời đem chất xám và tiền bạc về Việt Nam lập trường đại học đều bầm dập và thấm thía chữ “nhưng” này.

Và…

Sau gọn lỏn chữ “nhưng” tưởng chừng ất ơ ấy là các cuộc cuốn gói vừa tháo vừa… ù té vì quá nhiều điều kiện và những lơ lửng mây mù không biết đâu mà lần.

Thực ra đất nước đã có một giai đoạn ấu trĩ, nền giáo dục tự đóng khung cứng ngắc khó có thể dung chứa được những nội dung của một nền giáo dục mềm.

Cứng tư duy, cứng khuôn phép, cứng tư tưởng, cứng mục đích, cứng giáo trình. Trong khi đó đào tạo Con người lại là quy trình mềm với độ mở biên không giới hạn.

Giáo sư Nguyễn Tiến Lực được các trường đại học Trung Quốc, Hàn Quốc mời giảng dạy mà không có bất cứ điều kiện nào. Giáo sư nói với tôi: khi đứng trên bục giảng nhìn xuống, sinh viên cũng tóc đen, da vàng mà buồn.

Giáo sư kể: Có một viện nghiên cứu ở Việt Nam nhờ Giáo sư mua một dàn máy vi tính hiện đại. Giáo sư tìm loại tốt và báo giá 30.000 đôla. Nhưng con số ấy qua nhiều cửa xét duyệt đã thành 300.000 đôla tiền của nhà nước. Giáo sư cương quyết huỷ hợp đồng mua máy này. Nhiều người bảo, ông muốn làm việc ở Việt Nam thì phải hiểu Việt Nam nó thế.

Giáo sư Lực buồn rầu nói với gã: “Rất nhiều trí thức gốc Việt ở Mỹ này muốn về giúp Việt Nam đào tạo nhân tài. Và sự thật không ít người đã về nhưng chỉ một thời gian lại bỏ đi. Ai thiệt?”

Phải chăng có không ít vị lãnh đạo giáo dục ở Việt Nam không cần đào tạo nhân tài mà cần thứ khác?

Thứ khác ấy là thứ gì?

Chị Anh Thơ cùng dự cuộc gặp Giáo sư Lực kể: “Tôi cùng các cựu sinh viên một trường đại học ở Việt Nam đóng góp nhiều bộ vi tính cho trường. Chúng tôi nói sẽ gửi nhiều sách rất cần cho việc đào tạo. Ông hiệu trưởng bảo: các anh chị đừng gửi sách làm gì, chỉ cần gửi tiền là được rồi.”

Nguồn: FB Lưu Trọng Văn

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

UPR 2024 – 5 năm nhìn lại tình hình nhân quyền tại Việt Nam

Universal Periodic Review, được gọi tắt là UPR, tức Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát là một cơ chế của Hội đồng Nhân quyền LHQ (UNHCR), được thiết lập từ năm 2006, nhằm cải thiện tình hình nhân quyền ở mỗi quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc. Để đạt được mục đích này, Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát thực hiện việc kiểm tra, đánh giá hồ sơ nhân quyền của mỗi quốc gia, và đưa ra khuyến nghị cho các vi phạm nhân quyền ở bất cứ nơi nào chúng xảy ra.

Vào ngày 7/5/2024 tới đây, tình hình nhân quyền Việt Nam được kiểm điểm trước Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát, chu kỳ thứ tư.

Ông Lê Đình Lượng: "Việc của tôi sẽ do lịch sử phán xét. Tôi sẽ vui khi phải ở lao tù nếu dân tộc này được lớn mạnh trong tự do dân chủ”. (Lời nói sau cùng trước khi tòa nghị án), Ảnh: Internet

Trong họa có phúc

Cháu học lịch sử cách mạng thì rõ, rất nhiều tù nhân chính trị về sau thành những người lãnh đạo phong trào xã hội đầy trí tuệ và bản lĩnh. Người có chí khí sẽ biến nhà tù thành trường học để tu tâm, dưỡng chí, nung nấu những khát vọng, ước mong… Đó là nỗi khổ hạnh của cá nhân nhưng lại là phúc cho dân tộc.

Chứ cái đám “hồng phúc” cậu ấm, cô chiêu kia, chỉ có ăn và phá, biết gì yêu nước thương dân!…

“Đồng chí” Nguyễn Phú Trọng vừa là người khởi xướng, vừa giữ vai trò tiên phong trong chỉnh đốn đảng đã hơn một thập niên. Trong hơn một thập niên chỉ đạo – sắp đặt mọi thứ, đặc biệt là nhân sự, kết quả chống tham nhũng là gì ngoài hậu quả tham nhũng càng ngày càng trầm trọng? Ảnh: Reuters

Ông Nguyễn Phú Trọng và ‘trách nhiệm chính trị’

Ông [Trọng] đã tự mở chiếc “Pandora Box” ra và nay thì nhân dân đã thấy thật sự bộ máy của nhà nước do đảng Cộng sản lãnh đạo là một tập hợp của những ổ tham nhũng lớn với sự băng hoại từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất. Trùm cuối được nhiều người xác định chính là thể chế và không bao giờ đập được chuột mà không vỡ bình vì chính cái bình đó là môi trường sinh ra chuột.