Trung Quốc ‘biến không thành có,’ Mỹ sẽ làm gì?

Máy bay của Không Quân Mỹ chở bà Nancy Pelosi, chủ tịch Hạ Viện Mỹ, đáp xuống phi trường Tùng Sơn, Đài Bắc, chính thức thăm Đài Loan, ngày 2/8/2022, làm Bắc Kinh nổi giận. Ảnh: Sam Yeh/AFP via Getty Images
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Giữa lúc tình hình Đài Loan căng thẳng, đại sứ Trung Quốc tại Hoa Kỳ tổ chức họp báo ở Washington DC hôm Thứ Tư, 16 Tháng Tám. Thông điệp chính mà Đại Sứ Tần Cương (Qin Gang) muốn qua báo chí chuyển tới chính phủ và quân đội Mỹ là hãy tránh xa eo biển Đài Loan và đừng bao giờ đến thăm đảo quốc này nữa.

“Phía Hoa Kỳ đã làm quá nhiều và đi quá xa trong khu vực này. Tôi kêu gọi các đồng nghiệp Mỹ của chúng tôi kiềm chế, thực sự kiềm chế, không làm bất cứ điều gì leo thang căng thẳng. Nếu có bất kỳ hành động nào gây tổn hại đến toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền của Trung Quốc, thì Trung Quốc sẽ đáp trả. Trung Quốc sẽ đáp trả,” ông Tần trả lời câu hỏi của phóng viên về các cuộc tuần tra hải hành (freedom of navigation operation – FONOP) thường lệ của Hải Quân Hoa Kỳ, theo tường thuật của Bloomberg News.

Ông Markey là chủ tịch Tiểu Ban Đông Á, Thái Bình Dương, và Chính Sách An Ninh Mạng Quốc Tế, thuộc Ủy Ban Đối Ngoại Thượng Viện. Cùng đi với ông còn có ba dân biểu và một đại biểu Hạ Viện.

Thông điệp của ông Tần thể hiện quan điểm của đảng Cộng Sản Trung Quốc về vấn đề Đài Loan, rằng đây là một tỉnh phản loạn mà các nhà lãnh đạo nước ngoài không được tới thăm, rằng Đài Loan là lãnh thổ Trung Quốc nên eo biển Đài Loan cũng là “lãnh thổ Trung Quốc” mà tàu thuyền ngoại quốc, đặc biệt là các chiến hạm Hoa Kỳ, không được đi qua khi chưa được Bắc Kinh đồng ý!

Đến đây thì Trung Quốc đã leo thang một bước mới, không chỉ đơn phương thay đổi hiện trạng (status quo) eo biển Đài Loan mà còn đơn phương đặt Đài Loan và eo biển cùng tên vào lãnh thổ chủ quyền của họ về mặt lý thuyết, hạn chế giao lưu của nước khác với Đài Bắc và hạn chế giao thương trên tuyến hải lộ huyết mạch của thương mại thế giới.

Trung Quốc đã biến không thành có một cách ngoạn mục – thực hiện từng bước mưu lược thâu tóm Đài Loan đã chuẩn bị từ rất lâu, lấy cớ chuyến thăm Đài Loan của bà Pelosi mới đây để lấn tới. Có điều, hành động leo thang của Trung Quốc ở Đài Loan hoàn toàn trái ngược với thực tế và với luật pháp quốc tế.

Dù thắng cuộc nội chiến Trung Hoa năm 1949, đảng Cộng Sản Trung Quốc chưa bao giờ chiếm được Đài Loan; quân đội Trung Quốc thậm chí còn chưa đặt chân được lên hai đảo Kim Môn và Mã Tổ của Đài Loan dù các đảo này chỉ nằm cách bờ biển tỉnh Phúc Kiến của Trung Quốc vài cây số. Tuy thừa nhận chính sách “Một Trung Quốc,” Hoa Kỳ không công nhận Trung Quốc có chủ quyền đối với Đài Loan.

Eo biển Đài Loan, rộng 110 dặm (180km hay 97 hải lý), chỗ hẹp nhất 81 dặm (130km, 70 hải lý), xưa nay là vùng biển quốc tế. Theo hải lộ huyết mạch này, tàu bè chở đủ loại hàng hóa từ các hải cảng quan trọng của Trung Quốc, Nhật, và Nam Hàn ra Biển Đông rồi tới các thị trường tiêu thụ ở Mỹ và Âu Châu. Theo dữ liệu của Bloomberg News, một nửa số tàu chở thùng hàng (container) và 88% số tàu có trọng tải lớn nhất của thế giới đi qua eo biển này mỗi năm. Một sự việc gây tắc nghẽn ở eo biển Đài Loan chắc chắn sẽ làm gián đoạn trầm trọng chuỗi cung ứng hàng hóa và thương mại toàn cầu mà tất cả các bên đều thiệt hại.

Theo Công Ước Liên Hiệp Quốc Về Luật Biển (UNCLOS) năm 1982 mà Trung Quốc đã ký kết và phê chuẩn, tại eo biển Đài Loan, Trung Quốc và Đài Loan mỗi bên sở hữu một lãnh hải rộng 12 hải lý, phần còn lại là vùng biển quốc tế (high sea). Điều 89 trong Phần VII của UNCLOS quy định “không quốc gia nào được sáp nhập vùng biển quốc tế vào lãnh thổ thuộc chủ quyền của mình;” Điều 90 quy định “Mọi quốc gia, dù duyên hải hay nội địa, đều có quyền đi thuyền treo cờ của mình trên các vùng biển quốc tế.”

Hải Quân và Không Quân Hoa Kỳ – cũng như một số nước khác – đã đi qua, bay qua eo biển Đài Loan đều đặn hàng chục năm nay và hoàn toàn phù hợp với quy định của UNCLOS: “Chiến hạm đi trên vùng biển quốc tế không phải tuân theo quy định của bất cứ nước nào trừ quốc gia mà nó treo cờ” (Điều 95). Theo dữ liệu của Bloomberg News, trong thập niên qua, Hải Quân Mỹ đã thực hiện trung bình chín chuyến đi qua eo biển Đài Loan mỗi năm; chuyến gần đây nhất là vào ngày 19 Tháng Bảy, của khu trục hạm USS Benfold (DDG-65).

Việc sáp nhập eo biển Đài Loan vào lãnh hải Trung Quốc, phản đối, và dọa trả đũa các chuyến tuần tra của Hải Quân Hoa Kỳ là một hành động vi phạm luật pháp quốc tế không thể chấp nhận được, một sự leo thang hết sức nguy hiểm, và một lần nữa lặp lại chiến thuật xâm chiếm mà Bắc Kinh đã thành công ở Biển Đông.

Cũng bằng thủ đoạn “biến không thành có” kéo dài nhiều chục năm theo kiểu gặm từng miếng nhỏ, Trung Quốc biến Biển Đông của Việt Nam thành “ao nhà.” Khi Mao Trạch Đông lập nhà nước cộng sản ở Trung Quốc năm 1949, lãnh thổ của nước này chỉ kéo đến cực nam đảo Hải Nam. Sau đó Bắc Kinh dùng vũ lực chiếm phần phía Đông quần đảo Hoàng Sa năm 1956, chiếm phần phía tây Hoàng Sa năm 1974, chiếm một số bãi đá của quần đảo Trường Sa năm 1988, và chiếm một số thực thể khác của Philippines. Kết quả là đến nay, Trung Quốc đòi chủ quyền gần như toàn bộ Biển Đông.

Tháng Bảy 2016, qua đơn kiện của Philippines, Tòa Trọng Tài Quốc Tế Về Luật Biển (PCA) ra phán quyết bác bỏ toàn bộ yêu sách chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông, nhưng Bắc Kinh vẫn ngoan cố không chấp hành.

Thủ đoạn của Trung Quốc là lấn từng bước đủ lớn để đem lại lợi ích cho họ, nhưng đủ nhỏ để không bị thế giới phản ứng, kết hợp với các mánh khóe lừa bịp, dối trá. Tổng Thống Barack Obama của Mỹ trước đây ít nhất hai lần bị lừa khi Chủ Tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc “long trọng cam kết” với ông rằng Bắc Kinh sẽ không bao giờ lập căn cứ quân sự trên các đảo ở Trường Sa, sẽ không chiếm Bãi Cỏ Rong (Scarborough Shoal) trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines. Thực tế hoàn toàn trái ngược.

Nhưng Trung Quốc biết “mềm nắn rắn buông.” Trong cuộc khủng hoảng eo biển Đài Loan lần thứ ba năm 1995-1996, khi Tổng Thống Bill Clinton đưa hàng không mẫu hạm vào đây thì Trung Quốc co vòi. Bắc Kinh chỉ hung hăng trong những năm gần đây dưới thời ông Tập Cận Bình, một phần do Trung Quốc phát triển mạnh lực lượng không quân và hải quân, một phần do chính quyền Obama nhu nhược và chính quyền George W. Bush bị sa lầy vào các cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan.

Lần này, Trung Quốc đơn phương đạp lên pháp luật và thông lệ quốc tế, Hoa Kỳ sẽ làm gì? Ông Colin Kahl, phụ tá bộ trưởng quốc phòng Mỹ, gần đây tuyên bố: “Chúng tôi sẽ tiếp tục đứng bên cạnh các đồng minh và đối tác. Ngay cả khi Trung Quốc cố cắt xén hiện trạng [ở eo biển Đài Loan], chính sách của chúng tôi là duy trì hiện trạng một khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương tự do và rộng mở, mà tôi thật lòng nghĩ rằng đa số các quốc gia trong vùng sẽ ưa thích.” Và chính quyền Joe Biden cho biết quân đội Mỹ vẫn sẽ thực hiện các cuộc tuần tra đường hàng không và hàng hải qua eo biển Đài Loan, không có gì thay đổi.

Tại cuộc họp báo nêu trên, Đại Sứ Tần Cương cảnh báo Mỹ “không nên đánh giá thấp quyết tâm và khả năng của chính phủ và nhân dân Trung Quốc trong việc bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia.”

Hãy chờ xem Trung Quốc sẽ làm gì khi các chiến hạm treo cờ Mỹ đi qua eo biển Đài Loan trong những ngày tới. Nếu Hoa Kỳ e ngại phản ứng của Trung Quốc mà né tránh eo biển này thì khu vực Đông Á sẽ sớm trở thành sân nhà của Bắc Kinh và Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương cũng không còn tự do nữa.

Hiếu Chân

Nguồn: Người Việt

 

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

TBT Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại buổi họp báo sau lễ bế mạc đại hội 13 của ĐCSVN tại Hà Nội ngày 1/2/2021. Ảnh: Manan Vatsyayana/ AFP

Ông Trọng để lại ĐCSVN ở thế chín muồi cho sự cai trị độc tài

Lãnh đạo đảng từ năm 2011, ông Trọng đã cố gắng làm sống lại một thế chế, đang sa lầy trong các cuộc tranh đoạt cá nhân, tìm kiếm lợi ích và tiến thân trong giai đoạn đầu những năm 2010.

Tham nhũng tràn lan đến mức công chúng không còn ‘tâm phục, khẩu phục.” Tư tưởng và đạo đức đã đã không còn được xem trọng. Các phong trào dân chủ đe dọa sự độc quyền về quyền lực của đảng. Khu vực tư nhân không chỉ giàu có mà còn mong muốn có nhiều quyền lực chính trị hơn.

Nhưng cái thể chế mà ông Trọng nỗ lực chữa trị đã được để lại với hiện trạng như thế nào?

Ảnh minh họa - Công nhân làm việc tại Xí nghiệp may Hà Quảng, Quảng Bình (trang mạng Nhiếp ảnh và Đời sống)

Reuters: Mỹ hoãn quyết định nhạy cảm về ‘nền kinh tế thị trường’ của Việt Nam đến tháng 8

Bộ Thương mại Mỹ cho biết hôm thứ Tư rằng họ đã trì hoãn một quyết định khó khăn về việc có nên nâng cấp tình trạng kinh tế thị trường của Việt Nam thêm khoảng một tuần cho đến đầu tháng 8, với lý do “lỗi phần mềm CrowdStrike.”

Một quyết định về việc nâng cấp mà Hà Nội đã tìm kiếm từ lâu đã đến hạn vào thứ Sáu 26/7. Việc nâng cấp này bị các nhà sản xuất thép Mỹ, tôm vùng Vịnh và nông dân mật ong phản đối, nhưng được hỗ trợ bởi các nhà bán lẻ và một số nhóm kinh doanh khác.

Việc nâng cấp trên sẽ làm giảm các khoản thuế chống bán phá giá đối với [hàng] nhập khẩu Việt Nam do tình trạng hiện tại của Việt Nam đang được Mỹ coi là nền kinh tế phi thị trường.

Chủ tịch nước Tô Lâm đón tiếp Tổng thống Nga Vladimir Putin tại Hà Nội ngày 20/6/2024. Ảnh: Reuters

Sau quốc tang là điều gì cho Tô Lâm?

Là một quốc gia ảnh hưởng của Nho giáo, vấn đề tang chế của bậc đế vương luôn thu hút sự quan tâm của “bàn dân thiên hạ.” Việc ai chủ trì lễ tang, ai đọc điếu văn sẽ là một dấu hiệu cực kỳ quan trọng chuyển tải thông điệp về việc người kế nhiệm.

Câu chuyện phe phái tranh giành quyền lực đã được bàn tán nhiều năm, lại tiếp tục được hâm nóng ngay từ bây giờ, khi người quan trọng nhất đang nằm trong nhà tang lễ và các thủ tục cho chuẩn bị một lễ quốc tang đang được tiến hành.

Trong những ngày này, người dân dán mắt vào từng động thái xoay quanh đám tang để “dò đoán” thái độ của từng nhân vật cấp cao.

Tô Lâm sẽ lên tổng bí thư?

Theo quy định thì ông Tô Lâm đương nhiên sẽ là trưởng ban lễ tang, thế nhưng điều đáng lưu ý là trưởng ban tổ chức lễ tang lại là ông Lương Cường – Thường trực Ban Bí thư.

Đây là một chỉ dấu cho thấy phe quân đội đang tìm cách cân bằng lại tương quan quyền lực đối với ông Tô Lâm. Và như thế, cuộc quyết đấu quyền lực giữa phe quân đội và phe công an đang bắt đầu. Phe nào giành ưu thế hay là sẽ thoả hiệp thì chúng ta phải tiếp tục chờ đợi ở Hội nghị Trung ương 10 sắp tới.